Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 888: Thủy Triều Lên

.



Chương 888: Thủy Triều Lên
Nói xong trên tay Tiêu Vũ lập tức xuất hiện một chiếc gương, nàng soi một cái.
Quả nhiên, đúng là trên trán có phân chim!
Cả người Tiêu Vũ đều không ổn.
May mắn thật, nàng không dùng tay đi lau, nếu không thì chẳng phải là cố gắng tô tường hay sao? À không, phải là lấy phân bôi mặt! Có thể phải làm cho mình một cái mặt nạ bằng phân hải âu rồi.
Tiêu Vũ vội vàng lấy khăn giấy ướt từ trong không gian ra.
Nhưng vì một tay còn cầm gương nên Tiêu Vũ đưa khăn ướt cho Ngụy Ngọc Lâm: “Lau giúp ta.”
Ngụy Ngọc Lâm vươn tay ra nói: “Nhắm mắt lại.”
Tiêu Vũ không nhúc nhích.
Ngụy Ngọc Lâm nhướng mày: “Nàng không nhắm mắt thì phân chim sẽ chảy xuống.”
Tiêu Vũ đành phải nhắm mắt lại.
Ngụy Ngọc Lâm bắt đầu chà lau cho Tiêu Vũ.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, lau từng chút một.
Tiêu Vũ nhắm mắt lại, trái lại có thể cảm giác được cảm giác tồn tại của Ngụy Ngọc Lâm rồi.
Nếu như... nếu như, trong hơi thở thanh nhã của Ngụy Ngọc Lâm không trộn lẫn một chút mùi thối kỳ lạ, Tiêu Vũ cảm thấy lúc này mình có thể phải có một chút động lòng.
Nhưng phân chim từ trên trời rơi xuống.
Bầu không khí kiều diễm giữa hai người tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Ngụy Ngọc Lâm lau cho Tiêu Vũ xong, nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy rất buồn nôn.
Nàng lấy một chai nước khoáng ra kêu Ngụy Ngọc Lâm đổ ra cho mình, sau đó tiếp tục rửa.
Như vậy Tiêu Vũ mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút.
Tiêu Vũ tẩy rửa một hồi, dứt khoát dùng tay vỗ nước lên mặt, muốn mượn gió biển thổi khô nước.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm lại lấy khăn ra đưa cho Tiêu Vũ.
Lúc Tiêu Vũ lau.
Ngụy Ngọc Lâm ở bên cạnh nở nụ cười trầm thấp.
Tiêu Vũ trợn trừng mắt: “Buồn cười vậy hả?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Không phải ta cảm thấy buồn cười, mà là cảm thấy Công chúa tính tình chân thật.”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Bớt nịnh hót đi, đừng tưởng rằng như vậy thì ta không biết ngươi đang cười nhạo ta.”
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng tỏ vẻ: “Thật sự không có mà.”
“Ta nói ngươi có là có!” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm: “Nếu Công chúa vui, nàng muốn nghĩ thế nào cũng được.”
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm như vậy thì hừ hừ một tiếng. Sao tên Ngụy Ngọc Lâm này giống như một quả hồng mềm vậy, bóp thế nào cũng được! Thật không có khí khái nam tử!
Nếu Ngụy Ngọc Lâm biết trong lòng Tiêu Vũ nghĩ mình như vậy thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Trên thực tế, Ngụy Ngọc Lâm có rất nhiều chuyện thể hiện khí khái nam tử.
Từ trước đến nay hắn đều không phải quả hồng mềm gì.
Cho dù lúc trước Tiêu Vũ không tới Ngụy quốc giúp đỡ, dựa vào Ngụy Ngọc Lâm tự bày mưu tính kế cũng sẽ lấy được vị trí Thái tử.
Chỉ có điều có Tiêu Vũ giúp đỡ rồi, sự việc trở nên dễ dàng hơn mà thôi.
Người có thể ngấm ngầm chịu đựng trọng trách, còn có thể cẩn thận bày mưu tính kế như thế, làm sao có thể là một người dễ bắt nạt được?
Chỉ là vì thích nên mới kiềm chế mặt u ám của mình, sợ dọa Tiêu Vũ mà thôi.
Lúc này thế nước càng lúc càng cao.
Tảng đá ngầm chỗ hai người đứng đã sắp bị nhấn chìm rồi.
Tiêu Vũ hỏi: “Túi Càn Khôn Lưỡng Cực có ở đây không?”
“Không có ở đây.” Ngụy Ngọc Lâm nói.
Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn: “Vậy chúng ta trở về thế nào?”
Vừa rồi lúc Tiêu Vũ đến nước cũng không sâu như vậy!
Tiêu Vũ đi tới được, nhưng trở về thì phiền phức rồi.
Tất nhiên Tiêu Vũ có thể dùng không gian dịch chuyển Ngụy Ngọc Lâm, nhưng... nàng phải đánh bất tỉnh Ngụy Ngọc Lâm từ góc độ nào đây?
Lúc trước Tiêu Vũ cũng từng làm chuyện như vậy, nhưng khi đó nàng vẫn chưa xem Ngụy Ngọc Lâm thành người một nhà, cứ ra tay là được. Đánh cho tàn phế bại liệt cũng không cần chịu trách nhiệm.
Nhưng bây giờ Ngụy Ngọc Lâm như vậy khiến Tiêu Vũ có chút không tiện ra tay!
Nhưng vào lúc này, Ngụy Ngọc Lâm đã nhảy xuống nước: “Ta biết bơi, ta mang nàng bơi về.”
Nhìn dáng vẻ tới lui tự nhiên ở trong nước của Ngụy Ngọc Lâm, Tiêu Vũ nói: “Thật ra... không cần như vậy.”
Nhưng nhìn dáng vẻ cực kỳ chân thành kia của Ngụy Ngọc Lâm, Tiêu Vũ vẫn nhảy xuống nước.
Tiêu Vũ cũng biết bơi: “Chúng ta trở về thôi!”
Ai ngờ mới bơi được một lát, sắc mặt của Ngụy Ngọc Lâm đã thay đổi, hắn lập tức nói: “Không xong rồi! Có một đàn cá mập tới!”
Tiêu Vũ: “...”
Thế này là đổi sang kịch bản phim Mỹ rồi hả!
Sao còn có cá mập nữa?
Không quá gần bờ biển thì có cá mập cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận