Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 95: Các Ngươi Cứ Từ Từ Sửa

.



Chương 95: Các Ngươi Cứ Từ Từ Sửa
Hơn nữa Tiêu Vũ cảm thấy người đi theo bên cạnh Tống Kim Ngọc vốn dĩ không phải phạm nhân lưu đày bình thường mà rất có thể là hộ vệ Tống gia nhét vào.
Người nọ mới tới gần, Quỷ Mặt Đen đã khẽ hừ một tiếng, buông chén hoành thánh xuống, tiến lên phía trước. Về phần Liễu Sơn cũng yên lặng đi theo. Hai người giống như thần giữ cửa, một trái một phải che chở mọi người sau lưng.

Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, cảm giác trong tay có binh này thật tốt!
Đơn thương độc mã suy cho cùng có chút lực bất tòng tâm. Sau khi người nọ thấy Liễu Sơn và Quỷ Mặt Đen thì cân nhắc thực lực của mình một chút rồi xấu hổ lùi về. Có điều người này luôn dùng ánh mắt không tốt lành nhìn sang bên này.
Không bao lâu sau, Từ Lão Nhị và Phương Lão Tứ trong U sơn tứ quỷ bị Tiêu Vũ đánh đuổi lúc trước cũng tụ tập lại, không biết là đang âm mưu chuyện gì. Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.
Mọi người đã chịu đói, hôm sau lập tức có không ít người bắt đầu làm việc, vì Trần Thuận Niên đã hứa cho dù không đến được quận phủ tiếp theo thì người làm việc sẽ có cơm ăn.
Có một nhóm người để không chết đói mà khuất phục như vậy, đương nhiên đám người Tiêu Vũ hoàn toàn không có ý khuất phục. Lúc này bọn họ dùng vải bạt dựng một cái lều, ngồi trên ghế đẩu thô sơ, xem náo nhiệt và gặm hạt dưa.
Lúc này trong lòng hai vị nương nương và Thước Nhi có cảm giác kỳ lạ, sao bọn họ lại có cảm giác hình như đang thật sự đi du xuân vậy?
Thời tiết không tốt, chẳng bao lâu sau lại bắt đầu mưa. Không chỉ có đám phạm nhân lưu đày không thích trời mưa, Trần Thuận Niên càng không thích.
Ông ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong việc mình cần làm, sau đó quay về Thịnh Kinh vuốt ve an ủi với tám người thiếp kia của mình.
Trần Thuận Niên nóng nảy không yên, dĩ nhiên là thấy đám người Tiêu Vũ không vừa mắt.
“Ta nói này, Công chúa và mấy nương nương, các người có muốn nhúc nhích một chút không? Đại doanh lưu đày này không phải chỗ để các người dạo chơi, bây giờ gọi các ngươi một tiếng Công chúa và nương nương là cho các ngươi mặt mũi, không phải các ngươi thật sự cho rằng mình vẫn còn là quý nhân gì đó chứ?” Trần Thuận Niên liên tục cười lạnh.
Tiêu Vũ nhíu mày nhìn Trần Thuận Niên. Ông ta thấy cuộc sống của nàng trôi qua thoải mái quá nên đến gây chuyện đấy à?
Nếu không phải sau khi giết chết Trần Thuận Niên thì không biết Vũ Văn Phong lại phái loại người gì tới, có thể người kia sẽ thông minh hơn Trần Thuận Niên, không dễ lừa gạt thì Tiêu Vũ đã không muốn nhịn Trần Thuận Niên từ lâu rồi.
Dù sao người ngu xuẩn như Trần Thuận Niên cũng không nhiều. Có lẽ Trần Thuận Niên vĩnh viễn không thể ngờ được rằng thứ giúp ông ta có thể nhảy tới nhảy lui nhiều lần trên sợi chỉ đỏ kiên nhẫn của Tiêu Vũ lại chính là sự ngu xuẩn của ông ta.
Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng: “Trong luật cũng không viết phạm nhân lưu đày còn phải giúp đỡ sửa đường.”
“Hơn nữa bọn ta cũng không gấp, các ngươi cứ từ từ sửa.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Gân xanh trên trán Trần Thuận Niên giật giật. Nàng không gấp? Nhưng ông ta rất gấp!
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Trần đại nhân, tốt nhất ngươi đừng quản chuyện của bọn ta nhiều, nếu ngươi cảm thấy không phục thì cứ truyền tin vào cung, đợi người bên trên xem xét quyết định.”
“Về phần ngươi... e rằng ngươi không có quyền làm gì bọn ta đúng không?” Tiêu Vũ cười mà như không phải cười.
Trần Thuận Niên sầm mặt, âm thầm tìm một chút rắc rối cho Tiêu Vũ cũng được, nhưng ngoài mặt Trần Thuận Niên thật sự không dám ra tay với đám người Tiêu Vũ.
Dù sao ông ta cũng không biết đương kim bệ hạ có ý gì. Ai bảo thân phận của đám người Tiêu Vũ không giống với những người khác chứ?
Nếu những người khác dám chống đối ông ta như vậy, ông ta dám đảm bảo người nọ sống không quá ba ngày kế tiếp.
Tiêu Vũ nói: “Bọn ta không chậm trễ thời gian của Trần đại nhân nữa.”
Nói xong Tiêu Vũ ra hiệu cho Thước Nhi và Liễu Nha Nhi buông vải bạt xung quanh xuống, cái lều dựng bằng vải bạt này còn lớn hơn túp lều Tiêu Vũ làm trước kia, có thể bao hết mấy người Tiêu Vũ ở bên trong.
Trần Thuận Niên thấy Tiêu Vũ không dễ bị dọa như vậy thì rơi vào đường cùng, đành phải rời khỏi nơi này trước, sau đó lạnh lùng nói với đám người đang xem náo nhiệt cách đó không xa: “Nhìn cái gì! Còn không mau làm việc cho ta!”
Lúc này Thước Nhi có chút tức giận nói: “Chỉ là một Thống lĩnh sai dịch nho nhỏ, vậy mà cũng dám như vậy với chúng ta! Nếu là trước đây...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận