Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 853: Mắng Người

.



Chương 853: Mắng Người
Tiêu Vũ dịch chuyển tức thời đến bầu trời trên bãi biển.
Nàng nhìn thấy người của Hải Đới thôn đang tiễn biệt Mạc Sơn.
Mạc Hải cũng lên thuyền: “Ta đi với ngươi.”
Mạc Sơn dùng một tay đẩy Mạc Hải ra: “Ngươi không được đi, nếu ta thật sự xảy ra chuyện thì ngươi còn phải ở lại giúp ta chăm sóc người nhà!”
Mạc Hải nghe vậy, ánh mắt đỏ ngầu, trong mắt ngậm đầy nước mắt.
Nhìn dáng vẻ sinh tử ly biệt của mọi người, Tiêu Vũ cũng có chút không đành lòng, lúc trước nàng thấy thái độ Mạc Sơn rất cứng rắn, cho nên mới muốn gây chút khó dễ cho Mạc Sơn.
Để Mạc Sơn buồn rầu vì chuyện này một chút.
Dù sao cũng sẽ không phải lo lắng bao lâu.
Từ lúc nàng quyết định hắn ta phải xuất phát cho đến khi hắn ta thật sự ra khơi, cũng chỉ mất khoảng một canh giờ.
Nhiều lắm đi nửa ngày là về rồi.
Toàn bộ quá trình, nàng đều âm thầm đi theo.
Nhưng lúc này, Tiêu Vũ lại cảm thấy, lương tâm của mình có phải có chút xấu hay không?
Rất nhanh, Tiêu Vũ đã quyết định cất suy nghĩ của mình đi.
Bởi vì Mạc Sơn đã phẫn hận mắng: “Nếu không là vì mọi người, ta đã sớm chuẩn bị chút sứa độc cho nàng ăn rồi!”
Tiêu Vũ: “...”
Mọi người Hải Đới thôn lập tức nói: “Mạc Sơn, chú ý an toàn.”
“Các ngươi cũng chú ý an toàn, Tiêu Công chúa giống như một con sứa độc, cẩn thận nàng đốt các ngươi.” Mạc Sơn lại nói.
Cảm nhận được địch ý không hề che giấu của Mạc Sơn.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn khuôn mặt Mạc Sơn bị gió biển thổi đỏ lên, quyết định để Mạc Sơn tiếp tục phiền muộn.
Mạc Sơn lần này chuẩn bị thuyền nhỏ ra khơi.
Đẩy thuyền đánh cá xuống, sau đó giương buồm, theo hướng gió biển, trôi dạt vào trong biển sâu.
Thuyền đi vào đại dương mênh mông thật lâu.
Mạc Sơn mới thả lưới đánh cá xuống.
Lưới đầu tiên thả xuống Mạc Sơn không bắt được gì.
Điều này làm cho Mạc Sơn có chút ủ rũ.
“Tiêu Vũ kia quả nhiên là người xui xẻo!” Mạc Sơn tiếp tục mắng.
Trong mắt Mạc Sơn, trong biển rộng mênh mông này, không ai có thể nghe được mình nói gì, cho nên Mạc Sơn bắt đầu thả lỏng bản thân ra.
Tiêu Vũ ở trong không gian nghe thấy hết, trong lòng nàng có cảm xúc muốn bây giờ lập tức ra ngoài cầm miếng giẻ lau nhét vào chặn họng Mạc Sơn!
Đương nhiên, Mạc Sơn vừa mắng Tiêu Vũ.
Mắng xong lại thành kính cầu: “Nếu nàng là người như Tạ tiên cô thì mới thật sự là người tốt!”
Nói xong, Mạc Sơn quỳ trên mặt đất: “Mạc Sơn tạ ơn cứu mạng trước đây của Tạ tiên cô, nếu không có tiên cô, ta đã chết từ lâu rồi. Nếu lần này Mạc Sơn có thể còn sống trở về, nhất định sẽ kiếm tiền xây dựng miếu thờ cho tiên cô để cung phụng tiên cô! Từ nay về sau, cả đời này sẽ là tín đồ thành kính của tiên cô.”
Tiêu Vũ: “...”
Tiêu Vũ nhìn Mạc Sơn như vậy, cảm thấy mình sắp bị tâm thần phân liệt rồi.
Một mình nàng, ở trong lòng Mạc Sơn lại có hai loại hình tượng.
Một loại là Công chúa bất lương xấu xa.
Một loại là tiên cô đại từ đại bi.
Tiêu Vũ bĩu môi, lầm bầm: “Nể tình ngươi còn kính ngưỡng bổn tiên cô, bổn Công chúa điện hạ sẽ không so đo với ngươi.”
Mạc Sơn tiếp tục đánh cá.
Buông lưới kéo lưới hết lần này đến lần khác cũng không đánh bắt được gì.
Đến Tiêu Vũ, thừa dịp sóng biển dâng lên, nàng nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ vảy cá trong con sóng, dùng không gian bắt được mấy con cá.
Đến thì cũng đến rồi, không thể ra về tay không được.
Nhưng ngay lúc này.
Sóng biển xung quanh đột nhiên đánh về phía Mạc Sơn.
Khi những con sóng hạ xuống.
Mạc Sơn thấy rõ ràng.
Chung quanh đây, vậy mà một lượt có đến bốn chiếc thuyền tới.
Bốn chiếc thuyền này, đến từ bốn phương hướng khác nhau, giống như đã tính toán sẵn từ trước, bao vây lấy con thuyền nhỏ của Mạc Sơn.
Sắc mặt Mạc Sơn trầm xuống, lập tức nói: “Đám cướp biển này! Thật đúng là đáng chết!”
Lúc nói, Mạc Sơn đã muốn nhảy xuống biển.
Lúc này một tiếng kèn lệnh truyền đến.
Mạc Sơn nhìn về phía một chiếc thuyền, một cây nỏ to đã được giương lên, hắn ta biết nếu như mình dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, có thể người còn chưa chạm được vào nước thì đã bị bắn chết rồi.
Người Tiêu Vũ ở trong không gian, cũng chú ý tới cảnh này.
Thật đúng là đã dẫn dụ được đám cướp biển này tới rồi.
Thấy vẻ mặt sơn cùng thủy tận của Mạc Sơn, Tiêu Vũ cũng không muốn làm khó Mạc Sơn.
Người đang ở trong không gian hút lấy một chút nước biển rồi tạo thành một cơn sóng lớn ập tới bất ngờ.
Cuốn lấy thuyền nhỏ của Mạc Sơn vào bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận