Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 917: Biết Rõ Trên Núi Có Hổ

.



Chương 917: Biết Rõ Trên Núi Có Hổ
Nhưng cũng may trời không tuyệt đường người...
Được rồi, thành ngữ này dùng như vậy không đúng.
Bởi vì tình huống hiện tại của Tiêu Vũ nhất định không được tính là trời không tuyệt đường người.
Nên tính là heo nái đeo nịt ngực, hết bộ này tới bộ khác*!
(*Bởi vì heo cái khá nhiều núm vú nên nếu đeo nịt ngực cho heo cái thì cần phải đeo nhiều cái. Ví von làm người không thành thật, vì đạt được mục đích mà sử dụng chiêu trò.)
Bởi vì không có nồi sắt, không tiện hạ độc trong thức ăn nên Tiêu Vũ hạ độc trong nước.
Cho dù đám người Oa này không ăn cơm thì cũng cần uống nước đúng không?
Nước biển cũng không thể uống được! Nước ngọt trên thuyền đều mang từ trên bờ tới.
Tiêu Vũ cũng không làm gì, chỉ là bỏ thuốc bột tinh luyện từ nấm độc vào trong.
Đây là chuyên môn của Ngọc Tần.
Bây giờ vừa khéo phát huy tác dụng.
Cho nên lúc các tướng sĩ Đại Ninh ăn bữa sáng tràn đầy năng lượng, nóng hôi hổi.
Đám người Oa vì không có nồi để nấu cơm nên bọn chúng dứt khoát ăn hải sản sống... xem như ăn sashimi ở triều đại này.
Nhưng ăn cái gì cũng phải uống nước đúng không?
Lúc này Cảnh Thôn thúc giục: “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta lập tức xuất phát!”
Hôm nay sóng yên biển lặng, nhất định bọn chúng phải lấy được Lâm Hải quận của Đại Ninh!
Không thể nói là mỗi người đều uống nước, nhưng ít nhất có hai phần ba người trở lên đã uống.
Bởi vì không có nồi không có bình, đồ sắt đều bị Tiêu Vũ lấy đi! Cũng không có biện pháp đun nóng nên chỉ có thể uống nước lạnh.
Cho nên... chẳng bao lâu sau mọi người đã có phản ứng trúng độc.
Tiêu Vũ làm vậy cũng là vô tình cắm liễu liễu xanh um rồi.
Nếu để lại nồi sắt, những người này không uống nước lạnh mà uống nước nóng, vậy rất nhiều chất độc sau khi bị đun nóng sẽ mất tác dụng!
Bây giờ sao? Tất nhiên là hiệu quả rất tốt.
Đã có người ngồi trên boong thuyền xe chỉ luồn kim rồi.
Cảnh Thôn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt khó coi: “Baka*! Chuyện gì xảy ra vậy? Điều tra cho ta!”
(*Đồ ngốc trong tiếng Nhật.)
“Vương gia, sao trên đầu của ngài lại có người nhỏ?”
“Thật nhiều mạng nhện!”
“Bốp!” Có người vỗ hai tay một cái, đây là con sâu.
Còn có người nằm trên boong thuyền, trình diễn tiết mục bơi lội trên đất khô.
Lúc này Cảnh Thôn cũng ý thức được mọi người đã trúng độc.
Cảnh Thôn nói: “Đã ăn gì, uống gì rồi?”
“Nước!”
“Nước này có độc!” Cảnh Thôn ý thức được.
Nhưng... không phải bây giờ đã muộn rồi sao?
Những người này bị tra tấn cả đêm, vốn dĩ không nghĩ tới thứ huyền diệu khó giải thích trên bầu trời kia vậy mà còn đến hạ độc.
Nhưng vào lúc này.
Đội tàu của Đại Ninh thuận gió mà tới.
Mặc dù đội tàu của Đại Ninh lớn.
Nhưng hiện tại phần lớn mọi người đã trúng độc, chỉ còn lại một số ít người không trúng độc, bị hành hạ cả đêm, buổi sáng còn bị kinh hãi như vậy, cảm xúc đã sụp đổ từ lâu.
Mà Phong Hải chủ dẫn hải quân Đại Ninh, cũng không phải mạnh mẽ đâm tới.
Mà là lựa chọn tập kích.
Một chiếc thuyền Đại Ninh chịu trách nhiệm một chiếc thuyền của người Oa.
Chỉ một khắc đồng hồ đã giải quyết hơn mười chiếc thuyền của người Oa!
Hơn nữa lúc này Tiêu Vũ đã cầm cưa điện khoan khắp nơi rồi.
Một mình nàng chỉ huy một đội thuyền nhỏ, cũng tiêu diệt hơn mười con thuyền.
Quá trình này thuận lợi đến mức khiến Phong Hải chủ cũng không thể tin được, kêu thẳng: “Sảng khoái!”
Nhưng độc tính luôn có lúc qua đi.
Hơn nữa Cảnh Thôn cũng dưới sự che chở của người khác chạy trốn lên chiếc thuyền sâu trong cùng.
Hắn ta còn nghĩ biện pháp nghiên cứu ra loại thuốc ức chế độc tính.
Mắt thấy tình trạng của những người Oa kia đã ổn.
Phong Hải chủ lập tức cao giọng nói: “Chúng ta rút lui thôi! Lần sau lại tới!”
Nói xong Phong Hải chủ lập tức thu binh.
Cảnh Thôn nhìn một mảnh lộn xộn trước mắt, sắc mặt khó coi.
“Vương gia, nếu không thì chúng ta rút lui đi!” Có người khuyên nhủ.
“Không thể rút lui!”
Hai mắt Cảnh Thôn đỏ rực: “Lên cho ta! Có mấy chiếc thuyền như vậy, sợ cái gì? Mới vừa rồi là trúng độc kế của tiểu nhân, bây giờ độc đã được giải, chúng ta xông lên!”
Phong Hải chủ cầm kính viễn vọng nhìn lại, sau đó nhìn Tiêu Vũ bên cạnh nói: “Ngày tháng của bọn chúng trôi qua đúng là quá thoải mái rồi, trở về là được rồi, bây giờ lại còn muốn đuổi theo tấn công!”
“Làm sao bây giờ?” Phong Hải chủ hỏi.
Lúc hỏi lời này, Phong Hải chủ liếm ngón tay cái của mình, ánh mắt trở nên độc ác, rất có ý tái chiến ba trăm hiệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận