Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 279: Hiện Giờ Phải Khôi Phục Hoàng Tộc Tiêu Thị!

.



Chương 279: Hiện Giờ Phải Khôi Phục Hoàng Tộc Tiêu Thị!
Lúc này, một cô nương mặc y phục màu hồng phấn nhẹ nhàng đi tới.
“Phụ hoàng, mẫu phi, hai người đừng tức giận nữa. Có chuyện gì uống một bát canh rồi tính sau.” Đó là Tiêu Tiên Nhi.
Theo lý mà nói, đây là muội muội của Tiêu Vũ, ít hơn Tiêu Vũ ba tháng tuổi.
Tiêu Vũ trốn ở chỗ tối, nghe xong cuộc trò chuyện giữa hai người này, nàng đã đưa ra quyết định, nàng sẽ để Tiêu Thần An vào căn cứ ốc đảo của mình.
Nếu Tiêu Thần An đã cảm thấy tộc Tiêu thị đoàn kết keo sơn, hơn nữa cũng nhận được mệnh lệnh của phụ thân nên mới đi Thịnh Kinh, vì để bảo vệ nàng và tiểu hoàng tôn.
Vậy… Nàng cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ với tình cảnh hiện giờ của Tiêu Thần An.
Tranh chấp giữa hoàng tộc Tiêu thị là mâu thuẫn nội bộ, còn mâu thuẫn ngoại bộ là Vũ Văn Phong.
Hiện giờ phải khôi phục hoàng tộc Tiêu thị!
Sau khi quyết định xong, Tiêu Vũ lập tức truyền đạt ý của mình cho Tạ Quảng, làm phiền Tạ Quảng đưa những người mình mua về đến Ninh Nam, cũng đánh tiếng với người của Ninh Nam.
Không thể trơ mắt nhìn Tiêu Thần An đến Ninh Nam dầm mưa dãi nắng, sau đó đi đời nhà ma đúng không?
Có thể có rất nhiều người không thể tồn tại ở nơi hoang tàn như Ninh Nam.
Trước tiên thu xếp ổn thỏa cho họ đã.
Còn sau này phải làm thế nào, chờ nàng từ Thịnh Kinh trở về rồi nói sau.
Trên đường bị hai chuyện này dây dưa, Tiêu Vũ đã tốn khá nhiều thời gian.
Sau khi giải quyết xong, Tiêu Vũ lại tiếp tục lên đường.
Con đường này là con đường lưu đày mà Tiêu Vũ từng đi qua, nàng rất quen thuộc. Vì vậy trên đường đi, nàng khó tránh khỏi việc chạm phải một vài đội ngũ lưu đày.
Giờ là ban ngày, nhóm người Tiêu Vũ đang nghỉ ngơi trong một quán trà.
Có mấy tên sai dịch nghênh ngang đi về phía bên này.
Hắc Phong sợ hết hồn khi nhìn thấy những tên sai dịch đó, hắn ta theo bản năng sờ rìu của mình.
Chủ yếu là người từng làm kẻ trộm, cả đời này đều sợ hãi người đội mũ quan, có bóng ma trong lòng.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Hắc Phong!”
Hắc Phong phục hồi tinh thần, chỉ thấy mấy tên sai dịch đó ngồi xuống bàn bên cạnh nhóm người Tiêu Vũ.
“Ngươi nói xem cái tên Bùi Kiêm này đang làm Lại bộ Thượng thư yên lành, cứ phải làm trái ý thánh thượng, hiện giờ thì hay rồi phải không? Còn chưa đến ranh giới Nam Dương thì đã sắp mệt chết rồi.”
“Chứ sao nữa, cũng thương thay cho đứa con của hắn!”
“Này, các ngươi biết Bùi Kiêm làm trái ý thánh thượng về chuyện gì không?” Một trong số những sai dịch nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nghe vậy, Tiêu Vũ cũng có hứng thú, dỏng tai lên nghe.
Nàng rất quen thuộc với cái tên Bùi Kiêm này đó!
Sở dĩ Tiêu Vũ có thể tìm được các quan viên trong kinh thành và nơi ở của họ rõ ràng như vậy, ít nhiều gì cũng nhờ vào Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm.
Trong phủ của Lại bộ Thượng thư có hồ sơ chi tiết về nơi ở của quan viên các cấp.
Suy cho cùng, Lại bộ chịu trách nhiệm bổ nhiệm và điều động quan chức, tương đương với quản lý nhân sự ở kiếp trước.
Vì vậy sau khi quét sạch phủ của những quan viên mà Tiêu Vũ tiền nhiệm biết, nàng lập tức chạy đến phủ của Lại bộ Thượng thư, đặc biệt quan tâm đến phủ của Lại bộ Thượng thư.
Nàng nhận ra phủ đệ của Lại bộ Thượng thư khác với những phủ đệ của những quan viên khác.
Đầu tiên, nơi ở của Lại bộ Thượng thư hơi mộc mạc.
Thứ hai, trong phủ cũng không có thứ gì.
Như vậy xem ra Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm cũng được coi là quan thanh liêm.
Có điều khi nghĩ đến việc Bùi Kiêm cũng phản bội hoàng tộc Tiêu thị, trong lòng Tiêu Vũ vẫn rất tức giận, cuối cùng vẫn quyết định chuyển tất cả đồ đạc đi.
Sau khi nàng sắp rời đi, lại nhìn thấy Bùi Kiêm hầu hạ mẫu thân tám mươi tuổi của mình. Tuổi tác của mẫu thân của Bùi Kiêm rất cao, e rằng không thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Cộng với việc Bùi Kiêm cũng đã làm gia gia rồi, còn có tôn tử quấn trong tã lót.
Tiêu Vũ nhất thời mềm lòng nên đã để hai mươi lượng bạc lại.
Cho nên mới có chuyện khi Bùi Kiêm ở trên triều xử án, trên có mẹ già dưới có cháu nhỏ, kẻ trộm để lại hai mươi lượng bạc.
Đương nhiên, những người khác cũng cảm thán một câu về chuyện này… Tên trộm nồi cũng coi như có lương tâm.
Điều kiện tiên quyết là tên trộm nồi không nhòm ngó tiền tài vật chất của bọn họ, nhất là nồi!
Lúc này, một tên sai dịch nói: “Nghe nói là triều đình thiếu hụt, tiền lương túng thiếu, nhưng Lại bộ Thượng thư vẫn dẫn những thần tử khác cùng đòi lương.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận