Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 929: Hợp Tác

.



Chương 929: Hợp Tác
Mặc dù nàng ấy biết nói ngôn ngữ Đại Ninh, nhưng rất nhiều lời vẫn không hiểu.
Tiêu Vũ nói: “Đúng vậy! Những người già yếu như các ngươi, bọn ta đối phó với các ngươi có ích lợi gì?”
“Bọn ta muốn hợp tác với các ngươi!”
“Bọn ta ngàn dặm xa xôi, từ Đông thổ Đại Ninh tới đây là để tìm kiếm đối tác!” Tiêu Vũ nghiêm túc nói, bản thân cũng muốn tin luôn.
Đám thuộc hạ của Tiêu Vũ nghe thấy nàng nói như vậy.
Cũng không nhịn được mà giơ ngón cái cho Tiêu Vũ trong lòng, thậm chí muốn nói thêm một câu, Công chúa cực kỳ ngầu!
Cả Chổi Lông Gà cũng có thể lừa gạt được!
Còn có gì mà Tiêu Vũ không lừa được hay sao?
Lúc này những người này cũng không biết gia tộc khỉ trong không gian của Tiêu Vũ chính là do Tiêu Vũ lừa tới.
Làm một người xem tiểu phẩm lừa bán mà lớn lên, làm sao có thể không biết lừa gạt cho được.
“Hợp tác?” Trí giả có chút nghi hoặc.
Mặc dù ông ấy là trí giả, nhưng cũng chỉ có thể nói là trí giả trong đồng tộc, so với Tiêu Vũ, thật ra có một loại ngu xuẩn thuần túy.
Tiêu Vũ mở miệng: “Nào nào nào, vị lão bá này, chúng ta ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Nói xong Tiêu Vũ lấy mấy chai bia ra, cộng thêm hai hộp đậu phộng.
Hai người mỗi người một hộp, ngồi trên lá cây đại thụ, bắt đầu bàn chuyện hợp tác.
Nửa chai bia vào trong bụng.
Trí giả đã như lọt vào trong sương mù rồi.
“Đây là rượu gì? Sao lại ngon như vậy?” Trong ánh mắt của trí giả có chút vui vẻ mê mang.
Tiêu Vũ trả lời bằng một câu quảng cáo: “Uống bia, bàn chuyện đời, tương lai đáng để kỳ vọng!”
Nàng cảm thấy câu quảng cáo này cực kỳ hợp với tình hình.
Không chỉ có câu quảng cáo này.
Hãng bia này uống vào cũng rất hăng hái.
Nói câu quảng cáo xong, Tiêu Vũ mới bổ sung: “Cái này gọi là bia.”
“Rượu rắm*? Rắm làm sao làm rượu được?” Diệp Tử hỏi.
(*Bia là ti tửu [píjiǔ], Diệp Tử nghe nhằm thành thí tửu [pìjiǔ].)
Tiêu Vũ: “...”
Phong Hải chủ cũng không nhịn được: “Là bia, không phải rắm!”
Lúc này trí giả không thèm quan tâm đây là thứ gì, ngon là được.
Trí giả kia uống tới đỏ mặt tía tai, đã quên mất mục đích của mình rồi, mấy tên Chổi Lông Gà phía sau nhanh chóng kêu qua qua loạn lên.
Lúc này Tiêu Vũ mới nói tới chuyện chính.
“Thật ra ta không cần báo đáp, chỉ muốn truyền bá mồi lửa văn minh, cho các ngươi đều có thể có được cuộc sống tốt!”
“Không cầu báo đáp?” Trí giả không thể tin được.
Tiêu Vũ: “Đúng vậy, không cầu báo đáp.”
Tiêu Vũ nói lời này, bản thân cũng không tin cho lắm.
Trên thực tế là... cầu báo đáp, cũng không có gì để cầu.
Thẩm Hàn Thu đã đến hang ổ của những người này xem rồi, ngoại trừ một ít tảng đá xinh đẹp và các loại lông vũ ra thì không còn thứ gì khác.
Khoan đã.
Cũng không phải không có thứ gì khác.
Ở đây chắc là có mỏ than, có dầu mỏ! Đó đều là đồ tốt!
Tạm thời dầu mỏ không dễ khai thác cho lắm, nhưng mỏ than thì nàng có thể tự làm được.
Chẳng phải nàng đã lên kế hoạch thắp sáng cây khoa học kỹ thuật của Đại Ninh, khiến khoa học kỹ thuật của Đại Ninh tiến hành phát triển theo kiểu giếng phun sao?
Nếu muốn phát triển giao thông trên biển, nếu muốn cách mạng công nghiệp, cái gì là quan trọng nhất?
Đương nhiên là nguồn năng lượng là quan trọng nhất!
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút: “Truyền bá tri thức cho các ngươi là miễn phí, nhưng chỗ ta có một ít sản phẩm, nếu như các ngươi muốn mua thì có thể mua.”
“Sản phẩm?” Trí giả không hiểu cho lắm.
Tiêu Vũ nói: “Chính là lương thực, heo giống, vải vóc, đồ sứ.”
“Vậy bọn ta dùng cái gì để mua?” Trí giả hỏi.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, miêu tả một chút: “Các ngươi có từng nhìn thấy một loại khoáng thạch màu đen không?”
Trí giả nói: “Ta có thể cho người đi tìm.”
Phong Hải chủ vẫn luôn ở bên cạnh.
Đợi trí giả và Tiêu Vũ nói chuyện xong.
Phong Hải chủ lập tức thấp giọng: “Ta nói này Công chúa điện hạ, sao ta cảm thấy ngươi giống như bọn bịp bợm giang hồ lừa gạt lão đầu lão thái thái mua thực phẩm chức năng vậy!”
Tiêu Vũ hỏi lại: “Sao lại là bọn bịp bợm giang hồ?”
“Mấy thổ dân như bọn họ bây giờ thứ thiếu không phải là mỏ than mà là chi tiêu ăn mặc, mùa khô hàng năm, không biết có bao nhiêu người chết đói.”
“Có sự giúp đỡ của ta, chắc chắn bọn họ có thể sống tiếp.”
“Ta dùng lương thực đổi mỏ than cũng không coi như bọn họ chịu thiệt đúng không?” Tiêu Vũ tiếp tục hỏi.
Nàng cũng cảm thấy không lỗ.
Lương thực ở xã hội cổ đại quý hơn mỏ than rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận