Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 582: Người Nhà

.



Chương 582: Người Nhà
Hắc Phong cười kiêu ngạo: “Là bổn gia gia! Sao? Ngươi muốn đánh với ta hả?”
Trương Thống lĩnh lệ nóng lưng tròng: “Người nhà! Xem như các ngươi đã tới rồi!”
Người nhà?
Cái tên này vừa thốt ra, Hắc Phong lập tức mờ mịt, rất có cảm giác rút đao dài bốn mươi thước không biết chém ai.
Trương Thống lĩnh chắp tay nói: “Lúc trước ta đã nghe nói tới Công chúa và Thái tử điện hạ về triều, vì vậy đã dẫn mọi người ở đây nghênh đón từ lâu.”
Nói xong Trương Thống lĩnh đã xuống ngựa, hành lễ về hướng của Tiêu Vũ: “Bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Công chúa điện hạ.”
Những binh sĩ phía sau người này cũng đều quỳ một chân xuống đất bắt đầu hành lễ.
Hắc Phong gãi đầu một cái: “Không đánh hả?”
Vương Chủ bộ bên kia xông lên: “Đánh cái gì mà đánh?”
“Chúng ta đều là người một nhà, đừng đánh nhau, thế chẳng phải là người nhà đánh người nhà hay sao?” Vương Chủ bộ tỏ vẻ nịnh nọt nói.
Tiêu Vũ ở phía xa thấy cảnh tượng như vậy thì cưỡi ngựa tiến lên phía trước một chút.
Nàng thấy quả nhiên cửa thành của đối phương mở rộng, tràn ngập nước mắt vui mừng, cứ như gặp được người thân nhiều năm không gặp thì xem như đã biết những người này đang chờ bọn họ chạy tới.
Đã vậy, Tiêu Vũ cũng không keo kiệt.
Tiêu Vũ cất giọng nói: “Vậy chúng ta vào thành.”
“Sau khi vào thành, đầu tiên lấy lương thảo tới phân phát cho những huynh đệ này và những dân chúng nghèo khổ trong thành!” Tiêu Vũ cao giọng nói.
Mặc dù nàng có kim đăng nhưng không phải tất cả lương thảo đều đặt bên trong kim đăng. Người đi theo quân cũng vận chuyển một ít lương thảo tới.
“Tần Tề Sơn, đây là quê nhà của ngươi, chuyện này ngươi đi làm đi!” Tiêu Vũ nói.
Tiêu Vũ đã suy nghĩ rồi, chỗ này không có Thái thú, Tần Tề Sơn là một lựa chọn tốt.
Tuy rằng tuổi của Tần Tề Sơn không lớn lắm nhưng hắn ta đã trải qua không ít chuyện, hơn nữa lúc trước cũng luôn đi theo Dung Phi nương nương học tập. Tiêu Vũ tin rằng hắn ta có thể làm việc rất tốt, để hắn ta đi phân phát lương thực chính là để hắn ta có thể đứng vững gót chân ở chỗ này.
Sẽ không có ai ghét một người vừa gặp mặt đã tặng quà đúng không?
Hành Sơn quận cũng trở nên sôi trào, đặc biệt là khi bọn họ biết thương hội phát cháo miễn phí lúc trước chính là người Tiêu Vũ phái tới thì càng khỏi phải nói tới cảm xúc thế nào.
Lần này thu phục Hành Sơn quận, Tiêu Vũ sẽ không chỉ phát cháo miễn phí đơn giản như vậy.
Phân phát lương thực là cơ bản nhất. Hiện tại Tiêu Vũ không thiếu gì, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là lương thực.
Ngoại trừ các loại lương thực dọn trong kho lương thực lúc trước, còn có không gian của Tiêu Vũ có thể nhanh chóng trồng ra lương thực liên tục không ngừng.
Hơn nữa lương thực ở Ninh Nam cũng rất cao sản. Nếu có một ngày thật sự không đủ lương thực, Tiêu Vũ còn có thể cung cấp bún ốc.
Bún ốc trong không gian của Tiêu Vũ đã chồng chất thành núi.
Những thứ này đều là Tiêu Vũ sai khiến các hầu ca giúp mình lấy xuống liên tục không ngừng.
Dù sao chỉ khi lấy xuống thì mới tự động bổ sung hàng, nếu cứ mãi không lấy xuống thì giá để hàng kia vẫn như vậy.
Bún ốc này ăn thì ngon thật, nhưng ăn nhiều... cũng rất ngán. Ít nhất bây giờ Tiêu Vũ và đám người hầu cận của Tiêu Vũ đã không còn hứng thú gì với bún ốc này nữa rồi.
Vừa tiến vào thành, người của Hành Sơn quận lập tức có cảm giác đồng hương gặp đồng hương, hai hàng lệ ròng ròng.
“Công chúa, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi!”
“Công chúa điện hạ! Bọn ta chờ các ngươi thật vất vả!”
Trương Thống lĩnh bên kia cũng thân thiết kéo tay Hắc Phong nói chuyện: “Hắc huynh đệ, ngươi có thể giúp ta nói vài lời hay ho để Công chúa giữ ta ở bên cạnh được không?”
Hắc Phong: “...”
Hắc Phong lập tức cảnh giác.
Tên này ngoài miệng thì nói người nhà người thân cả nhà gì gì đó, còn bảo là sau này muốn làm hai huynh đệ tốt, kết quả lại muốn thông qua mình làm tùy tùng bên cạnh Công chúa sao?
Sao có thể chứ!
Thế là muốn giành việc với mình mà!
Hắc Phong lập tức nói: “Công phu của ngươi không tới nơi tới chốn, vẫn phải tiếp tục tu luyện.”
Trương Thống lĩnh rất nghi hoặc: “Kính xin Hắc Phong huynh đệ chỉ bảo, ta có chỗ nào chưa đủ sao?”
Hắc Phong chỉ vào Quỷ Mặt Đen bên cạnh, mở miệng hỏi: “Ngươi nhìn thấy chưa?”
“Thấy gì?”
“Ta và hắn ta đều rất đen, Công chúa cảm thấy người như bọn ta mới lợi hại. Ngươi đó, da mặt quá trắng.” Hắc Phong tiếp tục nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận