Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 515: Viết Đoàn Kết Là Sức Mạnh

.



Chương 515: Viết Đoàn Kết Là Sức Mạnh
Sau khi thuyết phục được mọi người, nàng mới quay lại Nguyệt Tuyền trấn.
Dù sao nàng đâu thể đưa Thẩm Hàn Thu về mà mọi người đều thể hiện thái độ không hoan nghênh với hắn ta được? Như vậy không có lợi cho đoàn kết nội bộ!
Đúng vậy, đối với Tiêu Vũ, đoàn kết nội bộ quan trọng hơn tất cả!
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức ra lệnh: “Người đâu, cho người viết mấy khẩu hiệu treo khắp nơi trong căn cứ.”
“Viết cái gì?”
Tiêu Vũ nói: “Viết đoàn kết là sức mạnh.”
Người trong căn cứ làm việc rất năng suất.
Chẳng mấy chốc, khẩu hiệu đã được treo khắp nơi.
Việc dịch chuyển trong khoảng cách ngắn như vậy chỉ khiến Tiêu Vũ cảm thấy hơi choáng váng thôi, vì vậy Tiêu Vũ nhanh chóng quay trở lại Nguyệt Tuyền trấn.
Nàng đã tìm được Thẩm Hàn Thu.
“Nghỉ ngơi tốt chưa?” Tiêu Vũ hỏi.
Thẩm Hàn Thu gật đầu.
“Ta dẫn ngươi đi dùng cơm.” Tiêu Vũ cười nói.
Nói xong, Tiêu Vũ lên xe ngựa, Thẩm Hàn Thu và Triệu Kiếm cưỡi ngựa đi theo sau.
Về phần những người khác, hiện tại Tiêu Vũ vẫn chưa nghĩ tới việc để những người đó tiến vào căn cứ.
Triệu Kiếm đi theo Thẩm Hàn Thu ở phía sau.
Nhìn xe ngựa của Tiêu Vũ càng ngày càng xa, hắn ta có chút lo lắng: “Đại nhân, ngài nghĩ Công chúa điện hạ sẽ đưa chúng ta đi đâu? Chắc không phải là do trước đây chúng ta đã đắc tội người ta nặng như vậy, Công chúa muốn giết người cho hả giận đấy chứ?”
Thẩm Hàn Thu không hề nghi ngờ chút nào.
Nếu Tiêu Vũ muốn giết hắn ta, nàng chỉ cần ra lệnh một câu là được rồi, không cần phải rắc rối như vậy chút nào.
Đi được một đoạn đường, Triệu Kiếm kêu lên: “Ốc đảo! Chẳng lẽ là ảo ảnh?”
“Đó là thật! Đó là thật!” Triệu Kiếm nhìn đàn chim trên bầu trời, trở nên rất phấn khích.
Mọi người đi dọc theo con đường bằng phẳng rộng rãi trong căn cứ đến khu vực tiếp khách.
Dung Phi đã sớm cho người chuẩn bị sẵn cơm nước ở đây.
Dung Phi cùng mọi người cũng đang chờ ở đây.
Thẩm Hàn Thu vừa bước vào đã thấy Dung Phi mặc y phục khoan thai phú quý, cùng với Tô Lệ Nương có dáng dấp xinh đẹp lộng lẫy, cả Ngọc Tần lạnh lùng kiêu ngạo... Tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.
Thẩm Hàn Thu che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, vội nói: “Tội thần bái kiến các vị nương nương.”
Lúc đang nói chuyện thì Lý Uyển dẫn theo Tiêu Nguyên Cảnh đi tới.
Bụng Lý Uyển đã rất lớn rồi, đi đường hơi khó khăn.
“Bọn ta đến trễ rồi.”
Thẩm Hàn Thu quay đầu lại nhìn, lại thấy Thái tử phi ngày xưa và cả Tiểu Hoàng tôn, hắn ta kinh ngạc tột độ.
Hắn ta chỉ nghĩ sau khi Tiêu thị mất nước, những ngày tháng sau đó sẽ khó mà tốt đẹp, không ngờ lại có một nơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh như thế này.
Hơn nữa nơi có tên là căn cứ ốc đảo này, rõ ràng tốt đẹp thoải mái hơn bất cứ quận nào của Đại Ninh!
Thẩm Hàn Thu vốn đang có chút căng thẳng, nhưng sắc mặt của đám người Dung Phi đều rất ôn hòa.
Sự ôn hòa của mọi người khiến Thẩm Hàn Thu thư giãn không ít.
Trong căn cứ của Tiêu Vũ cũng đã thu nhận không ít kẻ thù cũ, chỉ cần tính cách không xấu, mọi người đều có thể chấp nhận.
“Thẩm Thống lĩnh, sau này ngươi đi theo Công chúa, Công chúa sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Dung Phi nói.
“Mạng của Thẩm Hàn Thu từ nay thuộc về Công chúa!” Thẩm Hàn Thu nói năng rất có khí phách.
Thấy Thẩm Hàn Thu kiên định như vậy, Dung Phi mỉm cười gật đầu: “Thẩm Thống lĩnh đến đây lần này cũng không dễ dàng gì, cứ ở đây nghỉ ngơi một chút rồi đi tham quan căn cứ.”
Ăn cơm xong, Thẩm Hàn Thu nằm trên giường có mùi gỗ trong phòng dành cho khách, cũng khó mà tin đây là thật.
Hắn ta hiếm khi ngủ một giấc ngon lành.
Nhất định là phải đi tham quan căn cứ rồi.
Tiêu Vũ đích thân dẫn Thẩm Hàn Thu đi tham quan, khi Thẩm Hàn Thu nhìn căn cứ ngăn nắp có trật tự, vẻ mặt đầy kính phục: “Công chúa có thể quản lý căn cứ tốt đến thế, thật khiến người ta bội phục ngưỡng mộ.”
Đang nói chuyện, Thẩm Hàn Thu chợt dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vật.
Hắn ta nhìn thấy một thứ quen thuộc.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi đang nhìn gì thế?”
“Con ngựa vừa rồi trông có vẻ hơi quen, giống một con ngựa của Thẩm phủ...” Thẩm Hàn Thu nói, ra vẻ đăm chiêu.
Tiêu Vũ hơi ngượng ngùng: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, ngựa thì có con giống nhau thôi.”
Ngựa há chẳng giống nhau sao?
Sao Thẩm Hàn Thu lại nhìn ra giống nhau chứ!
Thẩm Hàn Thu nói: “Vấn đề là con ngựa đó chỉ có một phần lỗ tai, do trước đó đã bị thương.”
Vết thương thì cũng không thể giống nhau chứ?
Tiêu Vũ mập mờ nói: “Những con ngựa này ta đều mua từ người buôn ngựa, biết đâu ngựa của ngươi thật sự đã bị bán đến đây, nếu quan trọng thì ngươi có thể đem về.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận