Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 113: Cho Dù Các Huynh Đệ Đi Nhà Xí Cũng Sẽ Cẩn Thận

.



Chương 113: Cho Dù Các Huynh Đệ Đi Nhà Xí Cũng Sẽ Cẩn Thận
Thống lĩnh là một nam tử thanh niên ba mươi tuổi đầu. Bên hông hắn ta đeo kiếm, thoạt nhìn vẻ mặt nghiêm túc.
Bọn thuộc hạ ríu rít nói: “Lưu Thống lĩnh, ngươi hãy yên tâm! Cho dù các huynh đệ đi nhà xí cũng sẽ cẩn thận!”
Người này cũng là chức quan Thống lĩnh, có điều cho dù đều là Thống lĩnh, Thống lĩnh của đội ngũ áp tải cống phẩm nho nhỏ này có bản chất khác với loại Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành như Thẩm Hàn Thu.
Tiêu Vũ vẫn luôn ở đây nhìn chằm chằm vào. Chẳng mấy chốc nàng đã phát hiện những người này nhìn thì tỉnh táo, thật ra hoạt động vô cùng tùy ý, có lẽ là không lo có người tới trộm cống phẩm này.
Chờ lúc nửa đêm, Tiêu Vũ lập tức lấy đạn khói từ trong không gian ra. Đây là thứ nàng tích trữ trong không gian lúc làm lính đặc chủng.
Kiếp trước tổ chức quản lý đồ dùng tác chiến của mấy lính đặc chủng rất nghiêm ngặt. Sở dĩ trên người nàng còn chút vật tư tác chiến cũng là vì phải làm nhiệm vụ.
Về phần vũ khí sát thương cỡ lớn nhiều hơn nữa thì nàng không có. Ví dụ như đạn khói này, lúc trước Tiêu Vũ luôn không nỡ dùng là vì dùng một cái thì bớt đi một cái, tổng cộng thứ này cũng không nhiều.
Nhưng bây giờ vừa hay có thể có chút tác dụng rồi.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức đứng trên tàng cây, rút chốt đạn khói, ném ra ngoài. Lúc này bọn hộ vệ Nghiệp Thành nhìn thấy thứ từ trên trời giáng xuống đều hơi nghi hoặc một chút.
“Đây là cái gì vậy?”
“Ai ném đó!”
“Ra đây cho lão tử!” Người nói lời này vừa rồi suýt chút nữa bị ném trúng đầu.
Cũng chính vào lúc này, đạn khói bắt đầu bốc khói, tốc độ nhanh đến mức khiến mọi người không kịp phản ứng. Những người này lập tức bị khói đặc bao phủ. Tiêu Vũ nhân lúc này trà trộn vào trong làn khói dày đặc.
Bây giờ đống hòm xiểng kia còn bị buộc trên xe ngựa, về phần ngựa thì đang ăn cỏ trong chuồng ngựa bên cạnh. Tiêu Vũ không thể mang ngựa đi, nhưng xe ba gác và cống phẩm này thì một cái cũng không sót lại, đều đặt vào trong không gian.
Chờ lúc mọi người kịp phản ứng thì Tiêu Vũ đã bỏ chạy, hoàn toàn nấp vào trong không gian.
Đến không gian, nàng lập tức mở đống rương hòm dán giấy niêm phong này ra. Nhìn thấy bên trong vàng bạc vàng rực trắng bóng, còn có ngọc xanh gấm vóc, sắc mặt Tiêu Vũ lập tức trầm xuống.
Đám Thái thú này đều giàu có như vậy, cũng không biết sao lúc trước quốc khố lại thiếu hụt thành như vậy!
Theo Tiêu Vũ thấy, có thể vị phụ hoàng đã chết kia của nàng là một phụ hoàng tốt, là một chủ quân đa tình đối với nữ tử trong hậu cung, là một quân vương nhân từ đối với dân chúng, nhưng tuyệt đối không phải một người thông minh.
Vậy mà có thể để Vũ Văn gia nắm giữ triều chính!
Có điều Tiêu Vũ nhanh chóng nghĩ tới việc Vũ Văn gia có thể tiến dần từng bước có liên quan rất lớn tới hôn sự của nàng và Vũ Văn Thành. Tiêu Vũ lập tức cắn răng.
Nàng cười lạnh nghĩ, cũng không biết bây giờ Vũ Văn Bất Quần trổ mã thế nào rồi? Dáng người xinh đẹp có còn giấu được không?
Khói mù tan đi, Lưu Thống lĩnh và đám thuộc hạ của hắn ta quay sang nhìn nhau.
“Đồ đâu?” Lưu Thống lĩnh nổi trận lôi đình.
Bọn thuộc hạ nào biết đồ đi đâu rồi chứ. Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đám khói trắng, sau đó bọn họ bắt đầu ho dữ dội. Chờ đến khi hồi phục tinh thần thì đồ đã không thấy tăm hơi từ lâu.
“Đây là cái gì vậy?” Một người trong đó cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy dưới rất rải rác một ít tiền giấy.
Sau khi Lưu Thống lĩnh nhìn thấy thì sắc mặt lập tức khó coi: “Thứ này ở đâu ra?”
“Thống lĩnh đại nhân, chuyện này cũng tà môn quá rồi, vừa nãy mới mưa nhưng đồ mất đi dưới đất một chút vết bánh xe cũng không có...” Lại có người phát hiện chỗ khác thường.
Mọi người cúi đầu nhìn. Chỉ thấy dưới trên mặt đất trống rỗng, ngoại trừ tiền giấy thì không có một chút dấu vết nào.
“Các ngươi nói xem thứ bốc khói vừa rồi có phải là quỷ hiện lên hay không... Ta nghe nói, cao nhân đắc đạo có thể dùng vật dụng để chứa quỷ.”
Có người hơi run rẩy: “Thứ vừa rồi dập lên đầu ta không phải là bình tro cốt đó chứ? Nếu không thì sao có thể xuất hiện quỷ được?”
Tiêu Vũ ở trong không gian nhặt xác đạn khói rỗng dưới chân mình lên, ném vào thùng rác bên cạnh, không nhịn được nở nụ cười. Bình tro cốt? Rất tốt rất tốt, trí tưởng tượng vô cùng phong phú.
Tiêu Vũ tiếp tục suy nghĩ, bây giờ nàng muốn tạo ra một loại cảm giác có quỷ. Dù sao cổ nhân ngu muội, luôn luôn kính sợ quỷ thần, rất nhiều người vì sợ có lẽ không muốn tham gia vào việc này.
Lưu Thống lĩnh xanh cả mặt, vẻ mặt khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận