Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 55: Ăn Cướp Sao?

.



Chương 55: Ăn Cướp Sao?
Bốn người thay phiên nhau lên xe ba gác nghỉ ngơi. Tiêu Vũ cũng lên cảm nhận một lần, ván gỗ làm từ gỗ sưa còn mang theo mùi gỗ thoang thoảng, khiến cả người Tiêu Vũ đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Lúc chạng vạng tối, đột nhiên đám binh sĩ lưu đày dừng lại, bởi vì bọn họ bị chặn đường.
Trần Thuận Niên có chút khó chịu đi lên phía trước, nhìn người tới hỏi: “Các ngươi là ai?”
Lúc này Tiêu Vũ cũng từ trên xe ba gác nhảy xuống, đi lên phía trước nhìn. Người tới phía trước ai ai cũng cưỡi ngựa cao to, trong tay cầm đủ loại binh khí, sắc mặt lạnh lẽo.
Dung Phi có chút căng thẳng, thấp giọng nói với Tiêu Vũ: “Công chúa, không phải những người này tới vì chúng ta đấy chứ?”
Bọn họ bị phán lưu đày, cũng đi được một đoạn rồi. Nhưng... ai biết Vũ Văn lão cẩu kia có thật lòng muốn tha cho bọn họ không?
Lỡ như chỉ là để bọn họ đi trước, sau đó lại diệt trừ bọn họ bất kỳ lúc nào thì sao?
Tiêu Vũ sầm mặt xuống, trong lòng nghĩ, cũng không loại trừ khả năng Vũ Văn lão cẩu có thể làm ra loại chuyện này. Vừa làm kẻ ác, lại muốn mang tiếng từ bi, cũng không phải không có khả năng này.
Trong đám người tới có một đại hán trong tay cầm đại đao cưỡi ngựa đi tới.
“Bọn ta tới tìm người.” Đại hán cầm đao híp mắt, quét mắt một vòng rồi nói.
Sắc mặt Trần Thuận Niên khó coi, ông ta cau mày hỏi: “Tìm ai?”
Sắc mặt Tiêu Vũ càng trầm hơn, nếu thật sự tới vì nàng, một mình nàng muốn xông ra thì đơn giản, nhưng nếu mang theo Thước Nhi và hai vị nương nương thì phiền phức rồi.
Không nói tới chuyện nàng có bằng lòng dùng không gian của mình chứa người hay không, cho dù bằng lòng, vậy nàng phải chứa được mới được chứ?
Lúc trước chứa Ngụy Ngọc Lâm một chút nàng cũng đã rất mệt rồi. Nàng phải nghĩ cách, làm thế nào có thể một kích chế ngự kẻ địch.
Nhưng vào lúc này…
Đại hán cầm đao vươn ta ra chỉ: “Người đằng sau xe ba gác kia.”
Tiêu Vũ lập tức hốt hoảng.
Lúc này Trần Thuận Niên cũng tưởng rằng bọn chúng tìm Tiêu Vũ, ông ta lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai? Có công văn dẫn độ của quan phủ không?”
Sau lưng người này lập tức tràn ra một trận cười.
“Lão đại, ngươi thấy không, tiểu lão đầu này đòi ngươi công văn!”
Đại hán cầm đao cũng nở nụ cười, mắt mang theo mỉa mai.
Trần Thuận Niên lập tức nổi giận. Đúng là ông ta không còn trẻ, nhưng còn chưa tới mức lên tới già đâu nhỉ? Bây giờ ông ta mới hơn bốn mươi tuổi!
“Thức thời thì mau giao người ra đây, không thức thời thì đừng trách bọn ta không khách sáo.” Đại hán cầm đao cao giọng nói.
“Ta nói này lão đầu, không phải là ngươi vẫn chưa thấy rõ bọn ta tới để làm gì đấy chứ? Bọn ta tới để ăn cướp đấy!” Sau lưng đại hán cầm đao kia có một người cười nói.
“Đại đương gia, ngươi đừng nói nhảm với bọn họ nữa, chúng ta xông lên là được!” Người này lại nói.
Trần Thuận Niên nhìn thoáng qua Tiêu Vũ, ánh mắt không tốt lành. Dưới một ánh mắt, có vài người đã tới trước mặt Tiêu Vũ và hai vị nương nương. Lúc mọi người ở đây cho rằng Trần Thuận Niên muốn ra lệnh cho người bảo vệ Tiêu Vũ.
Trần Thuận Niên đã hừ lạnh một tiếng: “Nếu ai tiếp cận bọn họ, chém chết bọn họ ngay lập tức!”
Dung Phi nổi giận tức khắc: “Trần Thuận Niên, ngươi làm gì vậy?”
Trần Thuận Niên nhìn về phía Dung Phi, mở miệng nói: “Xin lỗi, đây là mật chỉ của bệ hạ, nếu các ngươi có thể ngoan ngoãn đi lưu đày đương nhiên tốt.”
“Nếu không thể... giết chết bất luận tội!” Trần Thuận Niên trầm giọng nói.
Tiêu Vũ híp mắt nhìn Trần Thuận Niên, không ngờ rằng Vũ Văn lão cẩu còn có chiêu này. Chiêu này đúng là thâm độc tới mức không thể thâm độc hơn được nữa. Nói là cho nàng đi lưu đày, nhưng lại ra mật chỉ như vậy.
Nếu thật sự có người muốn cứu nàng, nàng không sống nổi. Nếu Vũ Văn Phong không muốn tha cho nàng cũng có thể phái người giả bộ như tới cứu nàng, đến lúc đó nàng cũng phải chết.
Đương nhiên, đó là dưới tình huống nếu như Công chúa vẫn tiền nhiệm Tiêu Vũ. Bây giờ bên trong lớp vỏ bọc này đổi người rồi, muốn nàng chết, hình như không dễ dàng như vậy.
Tiêu Vũ nheo mắt lại, đã bắt đầu tìm công cụ thuận tay trong không gian.
Có điều lúc này đại hán cầm đao kia đã cao giọng nở nụ cười: “Lên cho ta!”
Mắt thấy những người kia sắp tiến lên, hoàn toàn không quan tâm sống chết của nàng, Tiêu Vũ cũng thừa nhận những người này tuyệt đối không phải tới cứu nàng, nhất định là tới giết nàng.
Thấy những người kia sắp xông lên, Tiêu Vũ lưu loát nhảy lấy đà, cầm lấy thứ gì đó rồi phun tới.
Đầu tiên phun ngã mấy binh sĩ, sau đó phun tới trước mặt đại hán cầm đao. Một đống khói trắng hiện lên, đại hán cầm đao có chút mơ hồ, về phần con ngựa kia đã lắc đầu điên cuồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận