Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 58: Đại Văn Hưng? Viễn Đạo Vương

.



Chương 58: Đại Văn Hưng? Viễn Đạo Vương
Thứ này không cần để quá nhiều người nhìn thấy. Bách tính bình thường thấy được thật sự đi sùng bái Văn Viễn Đạo kia chính là nghiệp chướng, chủ yếu là để người của Văn gia và Vũ Văn gia nhìn thấy.
Đám cung nữ và nội thị trong hậu cung vẫn chưa nghỉ ngơi, đột nhiên có người hoảng hốt kêu lên một tiếng: “Mau nhìn kìa! Trên trời là cái gì vậy?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời treo lơ lửng mấy chữ to.
“Đại... Đại Văn Hưng? Viễn Đạo Vương?” Có người không nhịn được nói ra.
Có điều qua một lát, sắc mặt của người nọ lập tức thay đổi.
Lúc này người nhìn thấy thứ này đều hận không thể tự đâm hai mắt. Nếu để bệ hạ biết bọn họ nhìn thấy thần tích như vậy, bọn họ còn sống nổi không?
Chẳng bao lâu sau Vũ Văn Phong đã ra ngoài. Lúc này quần áo ông ta lộn xộn, có thể nhìn ra vừa rồi ông ta đang chìm trong ôn nhu hương.
“Có ai không! Có ai không! Bắn rớt thứ phát ngôn hoang đường mê hoặc người khác kia xuống! Bắn xuống!” Vũ Văn Phong tức giận không thôi.
Lúc này Thẩm Hàn Thu vội vàng đi tới, tư thái giương cung bắn trăng, nhắm ngay mấy chữ kia. Nhưng Tiêu Vũ đã nhanh chóng điều khiển cần điều khiển, máy bay không người lái kéo hoành phi càng bay càng xa. Chờ đến một chỗ không người, Tiêu Vũ lại cất nó vào trong không gian. Về phần bản thân nàng, đương nhiên phải rời khỏi nơi này trước khi Thẩm Hàn Thu đến.

Tới cũng đã tới rồi, Tiêu Vũ vẫn quyết định đi xem Vũ Văn Thành và Văn Thanh Lan. Văn Thanh Lan gả tới đây đã hai ngày rồi, nhưng Vũ Văn Thành không hề có ý định thân thiết với nàng ta.
Nàng ta biết là vết thương trên mặt mình đã khiến Vũ Văn Thành buồn nôn. Nhưng vừa nghĩ tới thái độ trước sau của Vũ Văn Thành với mình khác nhau như vậy, Văn Thanh Lan vẫn rất phẫn nộ.
Nàng ta đã nghe nói gần đây Vũ Văn Thành lệnh cho người mua không ít son phấn bột nước, còn cả tơ lụa đưa đến cho hắn ta, tất cả những thứ này đều thưởng cho một tiểu yêu tình.
Về phần tiểu yêu tinh này bây giờ đã bị Vũ Văn Thành kim ốc tàng kiều, không có ai biết người đó là ai!
Văn Thanh Lan có lý do để hoài nghi Vũ Văn Thành vẫn còn vấn vương Tiêu Vũ, mang nàng trở về. Vừa nghĩ tới khả năng này, Văn Thanh Lan cũng rất phẫn nộ, định đi bắt kẻ thông dâm.
Lúc Tiêu Vũ đến vừa khéo nhìn thấy Văn Thanh Lan mặt mũi tràn đầy bọc mủ kêu người đạp văng cửa phòng của Vũ Văn Thành.
Đúng vậy, những nốt mẩn kia không lặn xuống như suy nghĩ của mọi người mà trái lại bắt đầu sinh mủ, lúc trước chỉ là thấy mà choáng váng đầu óc, hôm nay đã là hoàn toàn buồn nôn rồi.
“Vũ Văn Thành, hôm nay ta nhất định phải xem ngươi đang giấu ai ở đây!” Văn Thanh Lan tức giận nói.
Tiêu Vũ tung người nhảy lên nóc nhà, nhìn xuống. Lúc này Văn Thanh Lan đã tóm một người từ trên giường của Vũ Văn Thành, đưa tay chính là một bạt tai tát giáng xuống.
Tiêu Vũ nhìn kỹ lại...
Ồ, đó chẳng phải là Vũ Văn Thành sao?
Mặc dù trên mặt người kia có trang điểm, còn mặc một bộ váy màu hồng barbie, nhưng Tiêu Vũ có thể khẳng định đó chính là Vũ Văn Thành!
Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Vũ Văn Thành thật sự thành Vũ Văn Bất Quần rồi à?
Thuốc nàng bỏ có thể biến Vũ Văn Thành thành nhân yêu, nhân không ngờ rằng hiệu quả lại tốt đến mức này... Hoàn toàn gợi ra chút suy nghĩ biến thái trong lòng Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành bị một bạt tai của Văn Thanh Lan làm cho có chút choáng váng.
Nhưng ngay sau đó Vũ Văn Thành lập tức nhìn thấy Văn Thanh Lan trước mắt, hắn ta tức giận nói: “Văn Thanh Lan, ngươi tới đây làm gì? Ngươi có buồn nôn không vậy!”
Văn Thanh Lan cũng đã nhận ra đây là Vũ Văn Thành. Cả người nàng ta ngơ ngác, thần hồn chấn động, thoạt nhìn hình như đã bị đánh thẳng vào trong linh hồn.
“Á!” Văn Thanh Lan không nhịn được hét lên.
Sắc mặt Vũ Văn Thành biến thành màu đen: “Ngươi câm miệng cho ta, không được kêu!”
“Bổn Thái tử thế này còn không phải vì ngươi biến thành như vậy, thủ thân như ngọc cho ngươi, lấy vài món quần áo của nữ nhân để hóa giải phòng trống cô đơn lạnh lẽo một chút sao? Dù gì cũng còn hơn tìm những nữ nhân khác không phải à?” Lúc Vũ Văn Thành mở miệng, giọng nói cũng đã thay đổi.
Tiêu Vũ như cười mà không phải cười.
Vũ Văn Thành có thể giấu được một lúc, còn có thể giấu được cả đời sao?
Chờ chỗ nào đó của Vũ Văn Thành nổi lên như màn thầu lên men, phải giấu thế nào đây?
“Thái tử! Thái tử! Bệ hạ gọi ngài vào cung.” Thuộc hạ của Vũ Văn Thành vội vã xông vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận