Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 103: Thiết Yến

.



Chương 103: Thiết Yến
Mọi người đang định ăn cơm thì bên ngoài đã truyền tới giọng nói của Tiền Xuyên: “Công chúa, người ở đâu?”
Lúc này Tiêu Vũ mới nhớ lúc bản thân trở lại đã quên báo tin cho Tiền Xuyên, nàng đang định nói chuyện thì Hắc Phong đã sầm mặt, vẻ mặt hung ác nói: “Công chúa, có phải là bị phát hiện rồi không? Có cần...”
Tiêu Vũ nói: “Vào đi.”
Lúc Tiền Xuyên tiến vào, Tiêu Vũ lập tức trịnh trọng nói: “Các huynh đệ, mọi người hoan nghênh Tiền Xuyên nào!”
“Sau này Tiền Xuyên chính là một thành viên trong nhóm chúng ta! Là huynh đệ sinh tử với tất cả mọi người!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tay Hắc Phong đang giơ lên, chuẩn bị cho người tới một cái vả thật mạnh, lúc này thuận thế cầm tay Tiền Xuyên: “Huynh đệ, mau ngồi xuống dùng cơm đi.”
Tiền Xuyên cúi đầu nhìn thử, tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất rồi. Ai có thể nói cho hắn ta biết Công chúa điện hạ lấy được những thứ này từ đâu không? Đây là thứ có thể xuất hiện trong đại doanh lưu đày sao?
Tiêu Vũ nói: “Mục đích ta thiết yến hôm nay chính là để chào mừng sự gia nhập của huynh đệ Hắc Phong trại và Tiền Xuyên, từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”
“Điều kiện có hạn, mọi người ăn hai phần trước đi.” Tiêu Vũ rất khiêm tốn nói.
Bên kia Tiểu Lâm Tử đã cầm một cái bánh bao lớn, cắn một miếng, nước mắt cũng muốn chảy ra: “Đại đương gia! Đây là bánh nhân thịt đấy! Bánh nhân thịt hàng thật đấy!”
Đã bao lâu rồi bọn họ không được ăn thịt? Cho dù cướp được một ít tiền, Đại đương gia cũng không nỡ ăn thịt, đám người lớn bọn họ luôn tặng những thứ tốt cho người già và trẻ nhỏ.
Tiêu Vũ rót trà sữa cho mọi người: “Lấy trà thay rượu, mời!”
Lần này người đầu tiên cảm thấy khiếp sợ chính là Tô Lệ Nương: “Điện hạ, trà sữa này của ngươi... sao vị lại kỳ lạ ngon đến thế?”
Lúc ở trong cung nàng ấy cũng từng uống trà sữa, chỉ dùng sữa bò làm nền để nấu trà, rất ấm dạ dày, nhưng hương vị à, vẫn hơi kém một chút.
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên là ngon rồi! Đây chính là sản phẩm hiện đại đó!
Bên kia Dung Phi không nói chuyện, cứ uống từng ngụm nhỏ, xem dáng vẻ là không nỡ một hơi uống hết. Bên trong lều ca múa mừng cảnh thái bình.
Lúc này bên ngoài lều truyền đến một giọng nói: “Trần đại nhân, không biết bọn họ làm cái quỷ gì ở bên trong! Cứ phát ra tiếng động!”
Bầu không khí trong lều thoáng cái đông lại. Sau đó mọi người nhanh nhẹn cất đồ ăn được bày ra.
Trần Thuận Niên không vui xốc vải bạt lên đi vào. Vừa tiến vào ông ta đã cảm giác được hơi ấm ập tới.
Trần Thuận Niên luôn ngủ trên xe ngựa, tuy rằng trong xe ngựa đã trải lông thú dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng ở đây thì khác!
Lúc này mấy đại hán chia làm hai hàng đứng hai bên, đều nhìn Trần Thuận Niên. Về phần đám người Tiêu Vũ thì vẫn ngồi trên ghế đẩu.
Tiêu Vũ lạnh nhạt ngẩng đầu lên, nhìn sang, hỏi: “Trời còn chưa sáng, Trần đại nhân không ngủ được, đến chỗ ta làm gì?”
Nói xong ánh mắt của Tiêu Vũ lập tức rơi vào người phía sau Trần Thuận Niên.
Người nọ dáng người cao lớn, chính là tên đã ghen tị với việc bọn họ ăn hoành thánh lúc trước.
Quỷ Mặt Đen đã đi hỏi thăm rõ ràng, người này tên là Tôn Vạn Lý, tội danh là ái thiếp diệt thê, cờ bạc tiêu giết gia tài, lại giết chết phu nhân của mình. Chiếu theo lúc trước, tội danh này phải bị xử trảm, nhưng sau một phen lo lót chính là tội lưu đày. Tóm lại, đây không phải kẻ tốt lành gì.
Sắc mặt Tiêu Vũ biến thành màu đen, nàng cảm thấy để cho thứ như vậy còn sống quả thật là sỉ nhục với hoàng tộc Tiêu thị!
Có điều Tiêu Vũ cũng biết cả nhà Vũ Văn không phải đột nhiên mưu phản mà đã nắm triều chính một khoảng thời gian trước đó. Người này bị phán nhẹ có liên quan trực tiếp với cấp dưới của Vũ Văn lão cẩu.
Trần Thuận Niên quét mắt một vòng, giọng lạnh lùng nói: “Các ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Tiêu Vũ nói: “Ta đang giảng bài, giúp bọn họ làm một dân chúng tốt tuân theo pháp luật. Trần đại nhân muốn nghe một chút không?”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức lấy ra một quyển luật pháp từ sau lưng mình, bắt đầu đọc diễn cảm: “Phàm là người giết vợ, hình phạt treo cổ.”
Tôn Vạn Lý kia nghe thấy thế thì sắc mặt khó coi.
“Trần đại nhân, bọn ta vừa không bỏ trốn, cũng không làm chuyện gì xấu, học tập luật pháp một chút, chung quy đâu liên quan gì tới ngươi đúng không?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
Trần Thuận Niên thầm nghĩ tới bức thư mình gửi đi, cắn răng nói: “Ta không trị được ngươi, nhưng có người có thể trị được ngươi!”
Chỉ chờ bệ hạ hạ chỉ giết chết Tiêu Vũ này thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận