Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 223: Công Chúa Hòa Thân

.



Chương 223: Công Chúa Hòa Thân
Tiêu Vũ phân phó: “Tiền Xuyên, ngươi ghi danh những người này vào danh sách đăng ký, sau đó đưa cho Tống Kim Ngọc, nói với Tống Kim Ngọc sau này cấp bổng lộc cho họ dựa theo bổng lộc của quan lò nung.
Đám người Lưu Ngõa không nghĩ tới, đợt tai họa này lại là chuyện tốt như vậy!
Lúc này sủi cảo nóng hôi hổi, đã được bưng lên.
“Mọi người ăn trước đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi. Nhưng căn phòng này chắc không đủ chỗ cho tất cả các ngươi, tạm thời các ngươi đành phải ở tạm ở lều vải bạt bên ngoài rồi.”
“Chờ các ngươi mở lò nung ngói là có thể xây ra càng nhiều phòng hơn nữa.” Tiêu Vũ cười nói.
Lúc này Lưu Ngõa đã không còn bi quan như ban đầu nữa. Đối với bọn họ mà nói, mở lò nung ngói ở đâu mà chẳng phải nung?
Lúc trước thứ bọn họ sợ nhất là không có cơ hội này, đừng nói mở lò nung ngói, sợ là ngay cả cơ hội sống của bọn họ cũng mong manh.
Đối với bọn họ mà nói thì Tiêu Vũ chính là cọng rơm cứu mạng.
Tiêu Vũ sắp xếp xong xuôi cho những người này rồi đi đến Dung Phi điện.
Tuy rằng căn phòng không cao rộng nhưng trước cửa vẫn treo biển Dung Phi điện.
Lúc Tiêu Vũ đi vào, Tô Lệ Nương cũng đang ở đó.
Dung Phi nói: “Chuyện ngươi xử lý đám người Lưu Ngõa vừa rồi ta thấy rất được, làm rất tốt.”
Tiêu Vũ nói: “Nhờ diệu kế của nương nương.”
Dung Phi thở dài một tiếng: “Nếu lúc trước phụ hoàng ngươi nghe lời ta, thì đã…”
Nói đến đây Dung Phi không có nói tiếp, người đã mất rồi, nói thêm nữa không có ích lợi gì
Thuật ngự nhân này là một môn học, người làm vương làm đến không chỉ cần phải đối tốt với thần tử một cách đơn thuần. Phải học cách lên xuống điều hòa, để thần tử đặc biệt trung thành với mình.
Tiêu Vũ cũng biết, Dung Phi nương nương mặc dù thoạt nhìn nhu nhược, nhưng những cuốn sách kia nàng ấy đọc không hề uổng phí chút nào, nàng ấy có rất nhiều kế sách trị quốc.
Tô Lệ Nương nhìn Dung Phi, trong ánh mắt cũng có vài phần kính phục: “Ta vẫn muốn nói một câu, đa tạ ơn lúc trước Dung Phi nương nương đã không giết.”
Tiêu Vũ nghe vậy, nhịn không được nở nụ cười.
Thật đúng là đạo lý này.
Dung Phi lúc trước nếu là thật muốn chỉnh Tô Lệ Nương, Tô Lệ Nương sợ là cũng không có cơ hội ở lại trong hoàng cung.
Dung Phi lườm Tô Lệ Nương một cái: “Ta giết ngươi làm gì? Ngực to không có não, có gì uy hiếp được ta?”
Tô Lệ Nương nghe xong lời này, nhất thời giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi: “Quả nhiên là ngươi vẫn luôn ghen tị với dáng vóc xinh đẹp của ta!”
Dung Phi: “...” Đó là trọng điểm sao?
Trọng điểm là, từ sau khi Hoàng hậu qua đời, Bệ hạ vẫn luôn trầm uất không vui, từ sau khi Tô Lệ Nương xuất hiện, tâm tình của Bệ hạ tốt hơn rất nhiều.
Chỉ cần tâm trạng của Bệ hạ tốt lên thì một chút tủi thân nho nhỏ có là gì?
Huống chi, có một điều nói không sai, con người Tô Lệ Nương này chỉ có ngực lớn nhưng không có não.
Mặc dù nàng ấy được sủng ái nhưng cũng sẽ không lợi dụng việc mình được sủng ái mà chèn ép những người khác. Chỉ có một thứ đáng ghét nhất đó là mỗi lần gặp nàng ấy, nàng ấy đều tỏ ra thái độ ngang ngược kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, không thèm coi ai ra gì.
Tiêu Vũ thấy hai vị nương nương lại đấu khẩu, nhịn không được nói: “Lúc phụ hoàng ta còn sống, có thể có giai nhân như các ngươi bầu bạn bên cạnh là vinh dự của ông ấy.”
“Tuy rằng hậu cung của ông ấy có ba nghìn mỹ nhân giai lệ nhưng sau khi vong quốc chỉ có hai người không chịu đầu hàng Vũ Văn gia mà thôi.” Tiêu Vũ cảm động nói.
Vì sao nàng lại cảm thấy các nương nương có tính cách thiện lương? Bởi vì phàm là người có chút tính toán cho bản thân sẽ không đẩy bản thân đến nước bị lưu đày!”
Dù sao Vũ Văn lão cẩu cũng là một tên sắc quỷ!
Dung Phi nghe vậy, có chút hoảng hốt: “Người khác thì cũng thôi đi, còn Ngọc Tần kia... Bệ hạ trước đối xử với nàng ta rất tốt, không chỉ có sủng ái, còn có ân tình, vậy mà nàng ta lại có thể dễ dàng thuần phục Vũ Văn lão cẩu như vậy! Thật đúng là khiến người ta vô cùng đau lòng!”
Tô Lệ Nương mím môi nói: “Nàng ta cũng không dễ dàng gì, nhưng... Quên đi.”
Hai vị nương nương liếc nhau, hiển nhiên không muốn nói thêm gì về chuyện Ngọc Tần.
Tô Lệ Nương có chút buồn bã: “Thật ra từ khi mất nước, chúng ta được Công chúa che chở, đến ở bên trong ốc đảo này thì thời gian khổ cực cũng đã chấm dứt... Nhưng vẫn còn có một số người, thật sự rất khổ.”
Tiêu Vũ nghe vậy, hỏi lại: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Ai thật sự khổ?”
Tô Lệ Nương nói: “Xương Bình Công chúa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận