Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 455: Có Người Đào Mộ

.



Chương 455: Có Người Đào Mộ
Vả lại hai cha con Vạn gia là bị xét nhà lưu đày, nghèo rớt mồng tơi nên tế bái cũng không bỏ ra nổi thứ gì tốt, vì vậy hiện tại mộ phần của Tiêu Vũ chỉ có nửa cái bánh màn thầu cứng ngắc. Cả một cái mộ bia cho ra hình ra dạng cũng không có, chỉ dựng một tấm ván gỗ ở đây.
Thẩm Hàn Thu nhìn phần mộ kia, trầm mặc hồi lâu.
Tiêu Vũ còn tưởng rằng Thẩm Hàn Thu nhìn thấy mộ phần của mình thì sẽ rất vui mừng, không ngờ rằng lúc này hắn ta vậy mà mặc niệm.
Triệu Kiếm đỡ tên đạo trưởng kia xuống, sau đó đi tới hỏi: “Đại nhân, chúng ta có đào lên không?”
Thẩm Hàn Thu xoay người trở về bên cạnh con ngựa, lấy một túi rượu tới, rót lên phần mộ của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ ở trong góc tối nhìn thấy cảnh tượng này thì cười mỉa mai.
Đây đúng là mèo khóc chuột giả bộ đau lòng mà! Thẩm Hàn Thu trước kia chỉ hận không thể khiến nàng chết, vậy mà giờ lại viếng mộ nàng?
May mà nàng không chết thật, nếu không cũng có thể tức tới bật nắp quan tài!
Thẩm Hàn Thu đích thân cầm xẻng bắt đầu đào mộ.
Tận mắt nhìn thấy mộ phần của mình bị đào, Tiêu Vũ rất lúng túng.
Những người này đào mộ như vậy, thủ quân của Tiêu Vũ ở lại đây không thể nào không có ý kiến.
Ngay sau đó đã có người tới đây hỏi thăm: “Các ngươi là ai?”
Triệu Kiếm trầm giọng hỏi: “Vị này chính là Thống lĩnh hộ thành quân của Thịnh Kinh Thẩm đại nhân!”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì nghĩ thầm trong bụng, tên Thẩm Hàn Thu này đã được phục chức về chức cũ rồi.
Xem ra Vũ Văn Phong đang đền bù tổn thất cho Thẩm Hàn Thu, dù sao tên nhi tử không nên thân kia, à không, có thể cũng là nữ nhi, vô lễ với Thẩm Hàn Thu người ta.
Để dẹp yên tiếng bàn tán từ trên xuống dưới của triều đình và dân gian, tất nhiên Vũ Văn Phong phải bù đắp cho Thẩm Hàn Thu.
“Các ngươi lại là ai?” Thẩm Hàn Thu cau mày nhìn lại.
Hiện nay Tiêu Cung đã là Thống lĩnh ở chỗ này, hắn ta nghe Thẩm Hàn Thu hỏi vậy thì vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ đã từ kinh thành đi lưu đày cùng với Liễu Sơn, sau đó mới đi theo Tiêu Vũ, coi như cũng có chút kiến thức, đương nhiên biết Thẩm Hàn Thu là ai. Hơn nữa lúc trước hai người bọn họ còn từng giả mạo người của Thẩm Hàn Thu thẩm vấn Công chúa.
Sau khi hai huynh đệ bọn họ đến Ninh Nam thì thay phiên nhau trong coi rãnh trời này. Tuy rằng bây giờ hoàn cảnh sống ở rãnh trời này không tốt, nhưng không phải bọn họ luôn luôn ở đây.
Canh chừng chỗ này hơn nửa tháng là có thể trở về căn cứ nghỉ ngơi rồi. Hơn nữa đây chính là con đường giao thông quan trọng nối liền Thương Ngô và Ninh Nam, Công chúa cho bọn họ quyền trông coi cho thấy Công chúa trọng dụng bọn họ!
Sau này bọn họ chính là Tả Hữu Tướng quân bên cạnh Công chúa, chuyện như vậy, bọn họ cũng sẵn lòng làm!
Tiêu Cung lập tức nói: “Bọn ta là thủ quân trông chừng rãnh trời hiện tại.”
“Bây giờ rãnh trời cũng có thủ quân trông chừng sao?” Thẩm Hàn Thu nhíu mày hỏi.
Tiêu Cung trả lời: “Dạo gần đây càng ngày bệ hạ càng lưu đày nhiều người tới chỗ này, có vài phạm nhân lưu đày không chịu đi qua rãnh trời, có thể sẽ gây chuyện ở chỗ này, vì vậy triều đình phái người trông chừng ở đây.”
Thẩm Hàn Thu nghe thấy thế thì khẽ gật đầu.
Chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Chỉ là gần đây bệ hạ... đúng là lưu đày quá nhiều người rồi.
Nghĩ vậy, Thẩm Hàn Thu cũng nhíu mày, trong ánh mắt có thêm vài phần không tán thành.
Có điều hắn ta nhanh chóng thu hồi loại không tán thành này.
Hắn ta vất vả trèo lên trên chính là mãi mãi không muốn làm cá trên thớt nữa! Mãi mãi cũng không muốn bị vứt bỏ như giày rách!
Hắn ta không muốn để người ta dùng nô tài ti tiện để hình dung mình.
Thẩm Hàn Thu cầm xẻng, bắt đầu đào mộ.
Tiêu Cung cũng không dám ngăn cản, hắn ta lập tức đưa mắt ra hiệu cho người của mình. Đã có người lặng lẽ trở về, vượt qua rãnh trời, xem dáng vẻ là tới căn cứ báo tin.
Tiêu Vũ rất hài lòng với phương pháp xử lý của Tiêu Cung.
Triệu Kiếm mở miệng nói: “Đại nhân, để ta giúp ngài.”
Thẩm Hàn Thu lạnh nhạt nhìn sang: “Không cần.”
Sau đó Thẩm Hàn Thu tự đào mộ Tiêu Vũ lên.
Nhìn quần áo thuộc về Tiêu Vũ trong mộ, Thẩm Hàn Thu trầm mặc hồi lâu. Hắn ta khom lưng, tự mình nhặt quần áo lên.
Tiêu Vũ trốn trong góc tối nhíu mày.
Thoạt nhìn hình như tên Thẩm Hàn Thu này rất đau lòng, làm cho ai nhìn vậy?
Nếu hắn ta quan tâm đến sống chết của nàng như vậy thì lúc trước không nên làm khó nàng trên đại điện, sau đó còn bám theo nàng không bỏ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận