Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 332: Mạng Lưới Tình Báo

.



Chương 332: Mạng Lưới Tình Báo
Cho dù trở thành sủng phi, thì cũng bị đám người Dung Phi tính kế làm cho thất sủng từ lâu rồi.
Hơn nữa, đúng là Tô Lệ Nương xuất thân là ca cơ vũ nương.
Nếu để Dung Phi làm chuyện này, có thể Dung Phi sẽ cảm thấy đây là nỗi nhục to lớn, nhưng là Tô Lệ Nương thực sự cảm thấy không sao hết.
Thấy vẻ mặt Tô Lệ Nương nghiêm túc, cứ như thực sự muốn làm việc này vậy, Tiêu Vũ nói: “Vậy việc này giao cho ngươi.”
“Nếu như thiếu người, cứ... nói với người Lại bộ, thiếu tiền thì nói với người Hộ bộ.”
Tiêu Vũ cười rồi dặn dò một câu: “Bùi đại nhân, còn có Tống đại nhân, phải phối hợp với Tô Lệ Nương.”
“Vâng, bọn ta nhất định sẽ phối hợp với Tô Lệ Nương.” Bùi Kiêm cũng có chút kích động, ông ấy mới đến căn cứ mà Công chúa đã giao việc cho mình làm, đúng là khiến người ta vui vẻ!
Chuyện mạng lưới tình báo cứ như vậy mà được quyết định.
Còn về tung tích của cả nhà Nam An Vương, cũng cho người tiếp tục điều tra.
Ngọc Tần cũng đã được cứu về.
Việc Tiêu Vũ cần làm lúc này chính là phát triển thế lực của mình, tiếp tục phát triển thế lực của mình!
Người Nam Dương đưa đến không ít nạn dân, đám nạn dân này vốn không có cơm để ăn.
Nhưng đến chỗ của Tiêu Vũ, thì bọn họ phát hiện có đồ ăn thức uống còn có cả một môi trường tốt!
Đặc biệt là đám người lúc trước được Tiêu Vũ mua về, lúc này họ nhìn thấy Tiêu Vũ cứ như là nhìn thấy thần tiên sống vậy.
“Tham kiến Công chúa điện hạ!” Bọn họ đã biết Tiêu Vũ là công chúa rồi.
Đến căn cứ được một khoảng thời gian rồi, có có gì không biết nữa chứ?
Nếu như là trước kia, đột nhiên bọn họ nhìn thấy Công chúa tiền triều, khả năng bọn họ đều có suy nghĩ sẽ mang nàng đi đổi lấy tiền thưởng, nhưng vào giờ phút này... bọn họ không hề có suy nghĩ này.
Bọn họ đối với Tiêu Vũ, cũng là sự trung thành xuất phát từ nội tâm.
Hết cách rồi, ở nơi căn cứ ốc đảo này, là đại bản doanh thuộc về Tiêu Vũ.
Ai ai cũng đều bị Tiêu Vũ tẩy não, vẽ bánh.
Đám người này vừa đến... cái chuyện vẽ bánh này, đã xuất hiện hiện tượng mọi người truyền tai nhau.
Hiện nay đám người này đều tin rằng chỉ cần bản thân đi theo Tiêu Vũ, thì có thể có thể sống ngày tháng ăn no mặc đẹp, không điều sầu lo!
Đối với những dân chúng bình thường mà nói, điều bọn họ nghĩ đến không phải phong vương bái tướng gì, điều bọn họ nghĩ đến chính là không thể bị đói chết! Có thể sống tiếp.
Rất rõ ràng, không cần vẽ bánh quá to, bây giờ bọn họ đã thực hiện được nguyện vọng ngày ngày ăn no rồi.
Có thể nói là Tiêu Vũ cho bọn họ con đường sống.
“Công chúa điện hạ, người có thể cho ta vào đội hộ vệ không? Ta cũng muốn bảo vệ Công chúa!” Một thiếu niên xông tới, quỳ xuống đất.
Tiêu Vũ nhìn một cái, đây không phải Tần Tề Sơn sao? Trông trắng trẻo hơn trước rất nhiều, hơn nữa trong mắt còn có ánh sáng, xem ra sau khi đến căn cứ ốc đảo sống khá tốt.
Tần Tề Sơn chính là người xin Tiêu Vũ một miếng cơm khi ở Hành Sơn quận, khi đó muội muội của hắn ta sắp chết rồi.
Còn bây giờ?
Muội muội của Tần Tề Sơn đã có thể chạy nhảy khắp nơi rồi, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.
Tiêu Vũ cười lên: “Được đó, nhưng ngươi vẫn phải học chút bản lĩnh trước đã.”
Tần Tề Sơn vội nói: “Ta có đi theo Mạnh Thường Giáo đầu học võ công.”
Hai người Mạnh Thường và Liễu Sơn đều tham gia luyện binh.
Tiêu Vũ rất hài lòng.
Nàng nói: “Vậy ngươi đi tìm Hắc Phong đi, chuyện học võ công không được lơ là, nhưng có thời gian rảnh, nếu ngươi đồng ý thì có thể đi theo ta.”
“Đa tạ Công chúa điện hạ!” Tần Tề Sơn rất vui mừng.
Sau khi Tiêu Vũ quay lại chưa được bao lâu.
Nam Dương đã nối liền không dứt, đưa đến rất nhiều người.
Đương nhiên, ngoài trừ người Nam Dương, Tiêu Vũ cũng nhìn thấy Lý chưởng quầy và Châu chường quầy khi xưa đồng ý làm nồi cho mình.
Hai người này khi đó ở Tế Bắc quận gần như không còn đường sống.
Khi đó Tiêu Vũ lừa hai người này đi Dự quận, nhưng khi gần đến nơi nàng lại đổi đường đi Ninh Nam.
Khi bọn họ đến căn cứ ốc đảo.
Mới biết rằng Tiêu Vũ nói việc đến nhà mình làm nồi không hề khoa trương chút nào!
Lúc này, Tiêu Vũ đang nói chuyện với hai vị chưởng quầy.
“Thật sự xin lỗi, khi đó không nói sự thật với hai ngươi.” Trước tiên Tiêu Vũ xin lỗi hai người bọn họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết Tiêu Vũ có nội tình gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận