Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 629: Nhanh Chạy

.



Chương 629: Nhanh Chạy
“Ngươi đâu! Mời Quốc sư đến đây cho trẫm.” Vũ Văn Phong lạnh giọng nói.
Ông ta sống không tốt, đương nhiên cũng không muốn người khác được sống tốt.
Thẩm Hàn Thu lên tiếng: “Vâng.”
Thẩm Hàn Thu vừa đi đã về, không mang theo người về.
“Người đâu?” Vũ Văn Phong nói.
Thẩm Hàn Thu đáp: “Quốc sư phủ đã không còn một bóng người.”
Kể từ khi Kim Đăng quân phá thành, một đường đánh về phía Bắc thì Chân Pháp đạo trưởng ngày càng không yên tâm.
Cả ngày ông ta ở trong phủ cầu gia gia xin nãi nãi. Đương nhiên, quan trọng nhất là cầu xin Tạ tiên cô, hy vọng Tạ tiên cô phù hộ, tha cho mình một con đường sống.
Tiêu Vũ nghiêm túc nghĩ một hồi, tuy Chân Pháp đạo trưởng không phải người tốt, nhưng cũng không có tội ác chồng chất, sau khi ông ta làm Quốc sư cũng không gây ra chuyện xấu xa gì, nhiều nhất cũng là là lừa gạt Vũ Văn Phong mà thôi, hơn nữa phần lớn đều do nàng chỉ huy.
Nếu như có thù xưa hận cũ gì, thì phải nói đến việc trước kia Chân Pháp đạo trưởng nói nàng là tai tinh, muốn siêu độ cho nàng.
Tuy cho hơi xui xẻo, nhưng vì chuyện này mà thẳng thừng không cho Chân Pháp đạo trưởng con đường sống, thì nàng cũng không chấp nhận được.
Đối với Tiêu Vũ, người phạm phải sai lầm nhỏ nhoi thì phạt ít ngăn nhiều là được.
Nếu như mọi chuyện đều chú trọng đến việc trừng phạt nghiêm khắc, vậy nàng cũng không thể nhanh chóng lấy lại giang sơn Tiêu thị.
Trước kia không phải có một vị Hoàng đế nào đó, hủy hết thư từ qua lại giữa các đại thần và phản tác ở trước mặt họ đó sao? Nhất thời nàng không nhớ ra được vị Hoàng đế đó là ai. Nhưng nàng cảm thấy đây là cách làm tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Có rất nhiều người gió chiều nào theo chiều đấy, tuy không trung thành, nhưng cũng không nhất định phải giết chết bọn họ.
Hiện nay đang là lúc cần dùng người, cần lòng dân, Tiêu Vũ vẫn cảm thấy nên khoan dung một chút.
Thế là Tiêu Vũ dùng thân phận của Công chúa Tiêu thị viết cho Chân Pháp đạo trưởng một bức thư miễn xá, đương nhiên, Tiêu Vũ lấy thân phận của Tạ tiên cô để gửi đi.
Sau khi Chân Pháp đạo trưởng lấy được thư thì vui sướng miễn bàn. Nào còn tình nguyện ở lại nữa? Đương nhiên là ông ta chạy về phía Nam, còn định nhanh chóng chạy đến nơi được Tiêu Vũ thống trị!
Còn về vị trí Quốc sư kia? Giang sơn của Vũ Văn gia sắp mất rồi, ai làm Quốc sư thì người ấy xui xẻo!
Vũ Văn Phong nhìn Thẩm Hàn Thu trước mặt, lạnh lùng nói: “Người chạy mất rồi?”
Thẩm Hàn Thu vẫn cung kính như xưa: “Vâng!”
Đồng thời, Vũ Văn Phong chú ý tới một số thái giám và cung nữ trong cung cũng vội vội vàng vàng, nên hỏi: “Bọn họ muốn làm gì?”
Thẩm Hàn Thu không đáp, nhưng Vũ Văn Phong đã hiểu được.
Vẻ mặt của ông ta càng trở nên khó coi, bỗng chốc như già đi chục tuổi. Ông ta đứng trong gió, một mình lẻ loi nhìn có hơi hiu quạnh. Nhưng Thẩm Hàn Thu không hề có ý đồng cảm với Vũ Văn Phong.
Vũ Văn Phong trầm mặc giây lát, rồi nói: “Thu dọn hành lí, chúng ta tạm thời rời khỏi Thịnh Kinh.”
Thoát cái Thẩm Hàn Thu đã hiểu, ông ta muốn chạy thoát thân. Trước kia cũng có vua mất nước, không giữ được cổng thành nên dẫn theo người nhà chạy trốn.
Rất rõ ràng, khi Vũ Văn Phong bình tĩnh lại ông ta đã biết, Kim Đăng quân thế như chẻ tre. Nếu như ông ta tiếp tục ở lại Thịnh Kinh thì không bao lâu nữa ông ta sẽ trở thành ba ba trong vại, vậy nên phải nhanh chóng chạy trốn.
Khi Vũ Văn Phong quay về, ông ta gọi người hầu hạ mình.
“Người đây! Đến hầu hạ trẫm thay quần áo!” Vũ Văn Phong trầm giọng nói.
Nhưng không có ai đáp lời.
Vũ Văn Phong tức đến hổn hển: “Kim Đăng quân kia còn chưa vào thành đâu, làm sao? Nhanh như vậy các ngươi đã không muốn nhận ta là Hoàng đế nữa rồi sao?”
Đúng vào lúc này, một tiểu thái giám ngoan ngoãn bước vào.
“Bệ hạ, nô tài tới muộn.”
Vũ Văn Phong nhìn người trước mắt, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng có lẽ trước kia không phải thái giám thân cận, cũng không nhớ ra tên gì, nên hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tài Phúc Quý, trước kia vẫn luôn không có cơ hội hầu hạ bệ hạ, mong bệ hạ cho nô tài một cơ hội.” Phúc Quý cung kính nói.
Hiện nay Vũ Văn Phong không dùng Phúc Quý cũng không được, nên nói: “Lẽ nào ngươi còn trung thành với trẫm.”
“Sau này ngươi theo bên cạnh trẫm, trẫm phong ngươi làm Đại nội tổng quản.” Vũ Văn Phong lập tức cho Phúc Quý một chức quan.
Trong lòng Phúc Quý lại nghĩ, bản thân có lòng trung thành, nhưng mà trung thành với hoàng tộc Tiêu thị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận