Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 611: Thuốc Trừ Sâu Giả

.



Chương 611: Thuốc Trừ Sâu Giả
Mép thùng rất cao, người bên cạnh vốn không hề nhận thấy trong thùng gỗ có nhiều thêm một thứ.
Đương nhiên, cho dù là đám người Tô phụ bị treo trên tường khi không có chuyện gì cũng chẳng dám nhìn vào trong thùng! Thoạt nhìn các loại độc trùng lúc nha lúc nhúc, đáng sợ biết bao?
Không sai, thứ bên trong chính là độc trùng. Nhưng Tiêu Vũ cảm thấy, độc trùng có đáng sợ đến mấy cũng không thắng được sức mạnh của khoa học kĩ thuật!
Đám độc trùng nhôn nhao cả lên, như xảy ra bạo động.
Tiêu Vũ nghe thấy động tĩnh rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Độc trùng bên trong bỗng nhiên trở nên rất hưng phấn, giống như...”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Giống như trước kia khi hút máu.”
Cũng vào lúc này, có một người hầu bước vào, nhìn vào trong thùng, lầm bầm tự nói: “Kì lạ, xảy ra chuyện gì rồi? Vậy mà đám cổ trùng này tiến hóa rồi?”
Những con vô dụng thì chết rồi, còn lại một số con lợi hại cắn nuốt những con cổ trùng vô dụng. Nuôi cổ là cách thức như vậy. Thế nên đây chính là tiến hóa.
Sau khi Tiêu Vũ nghe đến đây thì thấy không ổn, không ngờ thuốc trừ sâu của mình chẳng giết chết độc trùng, mà lại thành thuốc sinh trưởng?
Bỗng Tiêu Vũ cảm thấy mình lấy phải thuốc trừ sâu giả! Đánh giá kém! Nhất định phải đánh giá kém!
Sau khi cơn giận qua đi, Tiêu Vũ lại bắt đầu suy nghĩ... Thứ này, nếu như không thể giết chết bằng thuốc trừ sâu, vậy nên làm cách nào?
Nghĩ tới nghĩ lui. Vẻ mặt Tiêu Vũ thoáng qua một nụ cười tà ác, trong lòng có một suy nghĩ bản nâng cấp.
Nàng từng nghĩ, so với việc Tô Niên Sinh châu chấu đá xe gây ra sự hỗn loạn, chẳng bằng nàng tự làm còn hơn.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, sát lại gần nàng.
Tiêu Vũ cau mày: “Ngươi làm gì đây?”
“Ta sợ người ngoài nghe thấy, vừa nãy nàng làm gì thế?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Vẻ mặt Tiêu Vũ ngây thơ: “Ta có thể làm gì?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Thực ra lần này chúng ta bị bắt tới đây, có lẽ thuộc hạ của ta đang mai phục chỗ tối, chỉ cần ta hạ lệnh thì có thể tạo ra hiện trường hỗn loạn...”
Tiêu Vũ nghe đến đây thì dựng ngón tay cái với Ngụy Ngọc Lâm, Ngụy Ngọc Lâm có ích hơn nàng tưởng.
Thế là Tiêu Vũ lấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực ra: “Ta mang túi đến rồi, đến lúc đó ta làm những người ở đây hôn mê, rồi dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực chuyển bọn họ đi.”
Nếu như đầu bên kia không đưa ra ngoài, vậy chứng minh... có thể đưa người đi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ngươi cũng đi, thuộc hạ của ngươi... phóng một mồi lửa rồi đi thôi.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Còn nàng, nàng vẫn còn sứ mệnh chưa hoàn thành! Nàng nhất định phải tiêu diệt dám độc trùng buồn nôn này!
Khi nói chuyện, Tiêu Vũ đã lấy ra mê hương, đốt cháy.
Không bao lâu, người trong cả phòng đều nhắm mắt lại.
Tiêu Vũ ngựa quen đường cũ mở khóa lồng, thân là một lính đặc chủng sao không biết mở khóa chứ? Ngươi khác thế nào thì nàng không biết, nhưng nàng thì biết...
Trong chuyện này còn có ngọn nguồn... Thực ra ở kiếp trước, khi nàng còn chưa trở thành lính đặc chủng, từng quen biết một người mới ra tù.
Người kia đối xử với nàng rất tốt, bồi dưỡng nàng thành người kế nghiệp trong một khoảng thời gian. Đương nhiên, về phương hướng bồi dưỡng sao? Đâu phải là lính đặc chủng gì đâu, mà là thần trộm vô ảnh.
Nhưng quyết tâm đi con đường chính nghĩa của Tiêu Vũ quá mạnh, cuối cùng cất đoạn chuyện xưa này vào trong lòng.
Nhưng suy cho cùng khi nhỏ nàng từng nhận được loại giáo dục ấy, thế nên kiếp này, sau khi nàng giải phóng bản thân, nàng cứ luôn muốn dọn sạch đồ đạc.
Vốn kĩ năng mở khóa của nàng đã không tệ, lại khổ luyện ở Đại Ninh, kĩ thuật này phải gọi là lên một tầm cao mới! Như loại khóa nho nhỏ này sao có thể làm khó được Tiêu Vũ?
Tiêu Vũ mở được khóa, rồi lại mò ra bao bố, nhét những người này vào trong bao.
Sau khi nhét vào bao, rồi lại bảo Ngụy Ngọc Lâm giúp đỡ một tay, mở túi Càn Khôn Lưỡng Cực ra, nhét vào bên trong, như vậy gọi là bảo vệ hai lớp, ngộ nhỡ có người tỉnh lại phát hiện ra bí mật của túi Càn Khôn Lưỡng Cực thì phải làm sao?
Không phải Tiêu Vũ tiếc rẻ không gian của mình, mà do chuyển người bằng không gian quá tốn sức, cũng không đưa được nhiều người đi như vậy.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn bao bố trong tay Tiêu Vũ, cảm thấy hơi quen mắt. Đây chẳng phải...trước kia gặp Tiêu Vũ ở trong cung, khi hắn bị nàng đưa đi, nàng cũng dùng cái bao bố này nhét mình lại?

Bạn cần đăng nhập để bình luận