Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 744: Ta Phải Quay Về Đại Ninh Rồi

.



Chương 744: Ta Phải Quay Về Đại Ninh Rồi
Về phần người khác, cho dù có tốt với nàng ấy thì có tác dụng gì? Nàng ấy khinh thường.
Về phần Dung Phi... tuy rằng Dung Phi nhắm vào nàng ấy khắp nơi, nhưng Dung Phi cũng thật sự xem nàng ấy như người nhà.
Suy cho cùng Tiêu Nguyên Cảnh vẫn còn nhỏ tuổi, lúc này cậu bé cũng đã có chút nhớ nhà rồi.
Những người khác thì sao? Đó đều là tùy tùng của Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đi đâu thì bọn họ theo tới đó, đương nhiên không có ý kiến gì.
Nhưng phải nói trong đó ai vui mừng nhất thì nhất định là Thẩm Hàn Thu.
Tuy rằng Thẩm Hàn Thu không có ý định tỏ rõ tấm lòng với Tiêu Vũ, nhưng hắn ta thấy tên Ngụy Ngọc Lâm lảng vảng trước mặt mình cả ngày, thậm chí đến tìm Tiêu Vũ, cảm xúc đó... chỉ cần Thẩm Hàn Thu không phải thần tiên thì nhất định cảm xúc sẽ có lên xuống.
Bây giờ sắp trở về Đại Ninh rồi.
Giống với suy nghĩ lúc trước của Thẩm Hàn Thu, làm thuộc hạ sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh Tiêu Vũ, không cần lo bị Tiêu Vũ để lại.
Sau khi Tiêu Vũ thông báo cho người của mình xong.
Hắc Phong lập tức đi tìm Thiết Sơn chào tạm biệt.
Theo Hắc Phong thấy, mình và Thiết Sơn là bằng hữu.
Thiết Sơn có thể trở thành bằng hữu với Hắc Phong cũng có một chút nguyên nhân, ví dụ như hai người này... đều miệng rộng như nhau.
Thiết Sơn nhanh chóng tìm được Ngụy Ngọc Lâm: “Điện hạ, ngài có biết Tiêu Công chúa sắp đi rồi không?”
Ngụy Ngọc Lâm nghe Thiết Sơn nói thế thì trong lòng lập tức có một loại dự cảm không lành: “Đi? Đi đâu?”
Thiết Sơn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Đương nhiên là quay về Đại Ninh rồi. Công chúa đến chỗ chúng ta đi sứ, đã tới được một khoảng thời gian rồi, trở về không phải rất bình thường sao?”
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
“Ta nghe Hắc Phong nói!” Thiết Sơn há mồm đã bán đứng Hắc Phong.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức gác lại chuyện trong tay, đi tìm Tiêu Vũ.
Hắn bước nhanh đi tới, lúc nhìn thấy Tiêu Vũ thì hơi thở không ổn định.
“A Vũ, nàng sắp đi sao?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta sắp đi rồi, định lên đường trong mấy ngày sắp tới.”
Thước Nhi ở bên cạnh nghe thấy đối thoại của hai người thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, sao Công chúa nói đến những lời lên đường này nghe lại không được tự nhiên...
Ngụy Ngọc Lâm rất muốn hỏi Tiêu Vũ có thể đừng đi hay không.
Nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành: “Có thể ở lại thêm mấy ngày được không?”
Tiêu Vũ nói: “Ta còn phải trở về làm chuyện quan trọng.”
Lúc trước sau khi Tiêu Vũ phục quốc cho Đại Ninh, ngoại trừ giúp đỡ Ngụy Ngọc Lâm đứng vững gót chân ở Ngụy quốc, hình như đã mất đi ý nghĩa của cuộc sống, không biết tiếp theo mình có thể làm những chuyện gì.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nàng lại tìm được việc muốn cố gắng, nghiệp lớn Liên hiệp quốc.
Bây giờ Tiêu Vũ là hùng tâm lại trỗi dậy, có chí hướng vĩ đại và tràn đầy tự tin.
Ngụy Ngọc Lâm biết bản thân không giữ được Tiêu Vũ nữa, vì vậy mắt hắn đỏ bừng mà hỏi: “Ta có thể trở về với nàng được không?”
Tiêu Vũ trợn tròn mắt: “Chuyện này sao mà được chứ, bây giờ ngươi chính là Thái tử của Ngụy quốc, Thái tử điện hạ đến Đại Ninh của bọn ta làm gì? Ngươi không sợ bị bọn ta bắt nhốt ở Đại Ninh hả?”
Lần đầu tiên Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy... làm Thái tử cũng không có gì tốt.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm biết nếu hiện tại mình thật sự từ bỏ thân phận Thái tử này thì tương đương với việc những chuyện lúc trước Tiêu Vũ làm đều trở nên vô dụng. Tiêu Vũ sẽ không vui, trái lại còn rất tức giận.
Hắn không thể phụ lòng tốt của Tiêu Vũ được.
Mà làm Thái tử cũng không phải không có chỗ nào tốt.
Hắn nghĩ tới điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên kiên định.
“Nàng muốn trở về thì trở về đi.” Ngụy Ngọc Lâm lại cười nói.
Thấy Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, trong lòng Tiêu Vũ hơi lẩm bẩm: Có phải Ngụy Ngọc Lâm uống lộn thuốc hay không, sao thay đổi trước sau lại lớn như vậy?
Cũng vì Tiêu Vũ lo lắng sau khi mình nói chuyện bản thân sắp đi với Ngụy Ngọc Lâm sẽ kích thích Ngụy Ngọc Lâm nên nàng luôn không biết mở lời với Ngụy Ngọc Lâm thế nào.
Không ngờ rằng sau khi Ngụy Ngọc Lâm trải qua bịn rịn ngắn ngủi, vậy mà sảng khoái chấp nhận như vậy.
Điều này khiến cho Tiêu Vũ cảm thấy... Nam nhân! Quả thật vô tình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận