Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 244: Làm Kẻ Buôn Người Một Lần

.



Chương 244: Làm Kẻ Buôn Người Một Lần
Tiêu Vũ lập tức nói: “Chuyện này thì không được, trong nhà ta có gia huấn, ai nhìn thấy mặt của ta thì phải lấy ta.”
“Chương Thái thú, không phải ngươi muốn lấy ta chứ?” Trong giọng nói của Tiêu Vũ có thêm vài phần phấn khởi.
Chương Ngọc Bạch lập tức đáp: “Không thể nhìn mặt vậy thì nói tên và lai lịch đi. Đừng hiểu lầm, ta không có ý nhắm vào các ngươi, chỉ có điều ở đây sơn phỉ hoành hành, ta phải có trách nhiệm với bách tính.”
Tiêu Vũ nói: “Ta là người của Quảng Dương quận... còn về thân phận của ta.”
Tiêu Vũ nói rồi lấy ra lệnh bài Thái thú phủ của Quảng Dương quận, hỏi: “Cái này có thể chứng minh ta trong sạch được chứ?”
Chương Ngọc Bạch đưa mắt nhìn Tiêu Vũ, mở miệng nói: “Có thể.”
“Ta họ Tạ, là biểu cô nương của Thái thú phủ Quảng Dương quận, ngươi gọi ta Tạ cô nương là được.” Tiêu Vũ nói bừa.
“Tạ cô nương lại là người thân của mệnh quan triều đình, đương nhiên là thân thế trong sạch, cầm tiền là có thể đi.” Chương Ngọc Bạch rất là sảng khoái.
Chương Ngọc Bạch càng thoải mái như vậy, Tiêu Vũ lại càng hối hận. Mình của trước kia đúng là không nên bẫy Chương Ngọc Bạch.
Một lương thần như vậy lại bị Vũ Văn gia hãm hại rời đi, khó trách cuối cùng lại mưu quyền soán vị dễ dàng như vậy. Phải biết là Vũ Văn gia và Văn gia đã bắt đầu loại bỏ những người không cùng phe từ lâu.
“Nhưng mà… Tạ cô nương cứ đi như vậy sao?” Chương Ngọc Bạch lại nói.
Tiêu Vũ ngờ vực hỏi: “Không đi được sao? Không phải nói cầm tiền là có thể rời đi sao?”
“Không biết cô nương muốn đi đâu, ta sẽ phái người hộ tống cô nương một đoạn. Người Kim Sơn trại này cũng không dễ đối phó, ngươi bắt người của bọn họ đưa đến nha môn, nhất định bọn họ sẽ tới trả thù ngươi!”
Tiểu Lâm Tử nghe vậy tưởng tượng ra ngay: “Một tên năm mươi lượng... mười tên năm trăm lượng, một trăm tên năm vạn lượng... Chúng ta phát tài rồi!”
Tạ Vân Thịnh không thể nhịn được nữa: “Ngươi tính toán tốt thật.” Tính tiếp nữa, gia sản trên trăm triệu luôn.
Tiểu Lâm Tử chỉ coi như đang khen mình, lập tức nói: “Đương nhiên rồi!”
Chương Ngọc Bạch cũng nghe được lời Tiểu Lâm Tử nói, hắn ta đột nhiên cảm thấy mấy người này không đáng tin lắm. Nói trắng ra chính là đần độn, không có đầu óc.
Công văn kia đã được dán lên từ lâu, nhưng cho tới bây giờ không ai dám đưa người Kim Sơn trại đến cả, nguyên nhân rất đơn giản, là vì Kim Sơn trại đã từng trả thù người đi đổi tiền thưởng vô cùng điên cuồng.
Những người đó cuối cùng đều chết thê thảm, phần mộ tổ tiên đều bị người ta đào lên. Cho nên hắn ta mới có lòng tốt muốn hộ tống vị cô nương này.
Nhưng không ngờ Tiêu Vũ lại từ chối rất nhanh gọn: “Chuyện này không phiền Thái thú quan tâm.”
Tiểu Lâm Tử vẫn chưa tính đúng! Trong sơn trại kia nhất định vẫn còn thủ lĩnh! Mấy tên thủ lĩnh kia chưa chắc không thể đổi được năm vạn lượng bạc! Hơn nữa trong sơn trại này chặn đường đánh cướp nhiều năm, nhất định đã tích góp được không ít tài sản.
Nàng có thể đi cạo lông cừu mà*! À không, chính xác là mổ lợn. Lợn béo như vậy, không đi giết, chẳng lẽ còn giữ lại mừng năm mới sao?
(*Chỉ hành vi vơ vét sạch sẽ.)
Tiêu Vũ nhận tiền rồi đi ngay. Nhưng Chương Ngọc Bạch vẫn lo lắng, dặn dò hộ vệ thành vừa rồi: “Trình Vận Chi, ngươi đi theo bọn họ.”
Trình Vận Chi cũng là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, lập tức nhận lệnh: “Tuân mệnh!”
“Thật không dám giấu diếm, thuộc hạ vẫn cảm thấy mấy người này rất kỳ quái, Thái thú yên tâm, ta nhất định sẽ theo sát bọn họ!” Trình Vận Chi bổ sung thêm.
Còn về Tiêu Vũ? Lúc này nàng đã dẫn mọi người trở về khách điếm.
Chưởng quầy khách điếm kia thấy đám người Tiêu Vũ đã quay lại, rất bất ngờ: “Mấy vị... không phải đêm qua đã đến sườn núi Loạn Thạch kia thật chứ?”
“Có thấy lệ quỷ không?” Chưởng quầy khách sạn nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Làm gì có lệ quỷ, chỉ là một đám sơn phỉ ở đó giả thần giả quỷ. Nhưng ngươi xem, những người ta thuê này cũng là người áp tiêu tiếng tăm lừng lẫy, bắt ngay tại chỗ đưa đến quan phủ đổi tiền.”
Chưởng quầy khách điếm có chút kinh ngạc: “Có chuyện này thật sao?”
Tiểu Lâm Tử không vui lắm: “Cái người này làm sao vậy? Nghi ngờ chủ thượng của bọn ta sao?
Chưởng quầy khách điếm nói: “Không, ta chỉ lo lắng cho các ngươi thôi, sơn phỉ không dễ chọc, ôm lòng trả thù rất lớn.”
Tiêu Vũ nói: “Được rồi, chuyện này không cần ngươi quan tâm, bọn ta mệt mỏi, mở phòng cho bọn ta nghỉ ngơi.”
Chưởng quầy khách điếm xoắn xuýt một chút rồi nói: “Phòng của ta đã đầy rồi.”
Tiêu Vũ vô cùng nghi ngờ nhìn thoáng qua khách điếm vắng ngắt này, nhìn thế nào cũng không giống như là kín khách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận