Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 181: Bây Giờ Chúng Ta Phải Tới Ninh Nam

.



Chương 181: Bây Giờ Chúng Ta Phải Tới Ninh Nam
Đợi lúc Tiết Quảng Sơn kịp phản ứng, người của ông ta đã bị lợn rừng húc khắp nơi rồi.
“Đuổi theo cho ta! Bọn chúng không có ngựa, không chạy được bao xa đâu!” Tiết Quảng Sơn lạnh giọng ra lệnh.
“Ngựa?”
Tiết Quảng Sơn nhắc tới ngựa, thuộc hạ lập tức phản ứng lại, ngựa đâu?
Đúng là bọn họ cưỡi ngựa tới, nhưng lên núi cũng không thể cưỡi ngựa. Dù sao không phải ngựa của tất cả mọi người đều giống như Đặc Năng Lạp, có thể chạy lên sườn núi. Vì vậy bọn họ đã buộc ngựa ở một chỗ từ lâu.
Bây giờ binh sĩ trông coi ngựa đã hôn mê bất tỉnh, về phần ngựa ở bên cạnh thì một con cũng không còn.
Tiêu Vũ dẫn trước đội ngũ, chạy về phía trước một khoảng, buộc hết những con ngựa lấy được vừa rồi ở trong rừng cây. Chờ lúc mọi người tới nơi vừa hay có thể cưỡi ngựa đi về phía trước.
“Công chúa, ngươi lấy được mấy con ngựa này ở đâu vây?” Có người tò mò hỏi.
Tiêu Vũ cười cười: “Ta nói rồi, hoàng tộc Tiêu thị bọn ta vẫn có chút nội tình, tất nhiên trong bóng tối có cao nhân giúp đỡ.”
Lúc này mọi người càng cảm thấy Tiêu Vũ sâu không lường được.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta phải tới Ninh Nam, cưỡi ngựa đi có lẽ sẽ nhanh hơn một chút đúng không?”
Lúc nói chuyện Tiêu Vũ đã đưa mắt nhìn Vạn Hổ.
Vạn Hổ này tính tình cố chấp, không phải là không cho phép bọn họ cưỡi ngựa đấy chứ?
Thái độ của Vạn Hổ thay đổi vô cùng triệt để: “Mọi người cưỡi ngựa đi, nếu không cưỡi ngựa... sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.”
Tiêu Vũ nhìn Vạn Hổ, cười híp mắt nói: “Ngươi đúng là tận trung với cương vị, ngươi có muốn cân nhắc một chút, đi theo ta không?”
Vạn Hổ nghe thấy thế thì nhìn chằm chằm vào Tiêu Vũ lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng quên Tiêu thị đã mất nước, nếu ngươi muốn phục quốc, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Tiêu Vũ xùy một tiếng, người này thật đúng là nhàm chán.
Tiêu Vũ lập tức giải thích: “Ngươi nói cái gì? Phục quốc? Sao có thể chứ! Ta chỉ muốn đến Ninh Nam, bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt.”
“Bệ hạ lưu đày ta đến Ninh Nam chứ không phải muốn mạng của ta chẳng phải là muốn cho ta cơ hội bắt đầu lại từ đầu một lần nữa sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Vạn Hổ nhẹ gật đầu: “Tốt nhất là như vậy!”
Đã có ngựa, mọi người lập tức giải phóng hai chân.
Người biết cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, không biết cưỡi ngựa thì ở đây còn có xe ngựa. Tiêu Vũ đã cân nhắc đến vấn đề này từ trước nên đã sớm đặt xe ngựa ở đây.
Đợi tất cả mọi người thu xếp xong bắt đầu đi, Tiêu Vũ dắt Đặc Năng Lạp đứng bên cạnh, không có ý lên ngựa.
Lý Uyển không nhịn được hỏi một câu: “A Vũ, sao ngươi không lên ngựa?”

Tiêu Vũ nói: “Các ngươi đi trước đi, ta sẽ tới sau.”
Chúng heo của nàng cũng không thể ở lại được.
Con nhẹ nhất cũng chừng hai trăm cân thịt đó! Ninh Nam kia là nơi nào chứ? Đó là nơi nghèo đến mức chuột cũng không có nhiều. Những con lợn béo này chính là bảo bối!
Tiêu Vũ thấy mọi người đã đi xa thì một người một ngựa trở lại con đường cũ. Lúc này những con lợn béo kia đã tới bãi sông phụ cận dưới chân núi, rải rác thành một mảng lớn, ủn đất khắp nơi. Bầu trời đang đổ tuyết, nhưng đám lợn rừng như không thấy lạnh miệng, thở hổn hà hổn hển mà ủn.
Tiêu Vũ đi tới chỗ đó, cao giọng kêu: “Chúng heo! Về nhà thôi!”
Lúc trước Tiêu Vũ không chỉ một lần cho chúng ăn trong không gian, đương nhiên đám lợn này có thể hiểu giọng nói của Tiêu Vũ. Lúc này bọn chúng đều lao về một hướng.
Chờ đám lợn rừng đã gần như đến nơi hết, Tiêu Vũ thu lợn rừng vào trong không gian.
Tên Thái thú kia bị ném ở nơi dã ngoại hoang vu lại không có ngựa, không biết phải bao lâu mới có thể trở về tới Thái thú phủ.
Tiêu Vũ quyết định nhân cơ hội này lại tới Thương Ngô quận đi dạo một vòng.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Vũ làm chuyện thế này nữa, tất nhiên là quen tay hay việc.
Không bao lâu, nàng đã lục soát vơ vét sạch Thái thú phủ. Bởi vì trời mới tối nên thỉnh thoảng còn có vài nha hoàn qua lại, Tiêu Vũ nhìn thấy thì lập tức đập bất tỉnh.
Tóm lại, không ai có thể ngăn cản trái tim vơ vét Thái thú phủ của nàng.
Tiêu Vũ phát hiện một số khế ước ruộng đất trong phủ khố của Thái thú phủ, nàng dựa theo vị trí viết bên trên mà mò tới.
Tuy rằng Tiêu Vũ đã dọn sạch vàng bạc của cải cho hả giận, lấy đi lương thực trong kho có thể có lương thực nuôi quân đội, nhưng đó đều là phát triển không bền vững.
Chỉ có đất đai có thể trồng ra hoa màu mới là con đường phát triển bền vững.

Bạn cần đăng nhập để bình luận