Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 347: Chấn Động

.



Chương 347: Chấn Động
Sau khi xuống xe ngựa, toàn bộ căn cứ ốc đảo xuất hiện trước mặt mọi người.
Địa thế nơi này có hơi cao.
Liếc mắt nhìn qua, một mảnh ốc đảo tươi tốt trải dài trên bãi sa mạc, khác hoàn toàn với nơi cát bay đá chạy khi nãy bọn họ ngang qua.
Càng giống với tiên cảnh nhân gian.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn căn cứ ốc đảo cũng rất chấn động.
Chấn động, ngoài trừ chấn động, Ngụy Ngọc Lâm đã không thể nghĩ ra được từ nào khác để hình dung.
Vốn nghĩ Tiêu Vũ chỉ tụ tập một số người, sinh sống ở một nơi tương tự Nguyệt Tuyền trấn, không ngờ rằng căn cứ ốc đảo trong truyền thuyết lại to lớn đến nhường này!
Suy cho cùng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Nghe người khác bẩm báo với mình và bản thân chính mắt nhìn thấy, hoàn toàn khác nhau.
Lúc Tiêu Vũ quay về, Dung Phi dẫn theo một đám người đến đón.
Tiêu Nguyên Cảnh cũng ở trong đám đông.
Cậu bé chạy chậm đến: “Cô cô!”
Tiêu Vũ nhìn về phía Tiêu Nguyên Cảnh: “Đây!”
Ai có thể từ chối được một thiếu niên nho nhỏ có tướng mạo xuất chúng rồi có cái miệng ngọt ngào chứ?
Tiêu Vũ nói: “Sao hôm nay nương nương lại tự mình đến đón ta?”
Dung Phi cười nói: “Vừa nãy lúc dẫn theo đám hài tử học cách trồng trọt ở đây, nhìn thấy người đến, ta dẫn bọn chúng đến đây nhìn thử.”
Tiêu Vũ không nhịn được mà cười lên: “Đây không phải là chuyện của Đại tư nông sao?”
Dung Phi nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nơi này của chúng ta không có vạn dặm đường để đi, nhưng kiến thức thực tế có được lại trên thực hơn trên sách rất nhiều.”
“Cho dù sau này bọn chúng làm quan, vậy cũng không thể tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được chứ?” Dung Phi nói tiếp.
Tiêu Vũ không kìm được mà tán thưởng nói: “Ngươi nói đúng!”
Xem ra đưa phần giáo dục cho Dung Phi là một quyết định đúng đắn.
“Nương nương ngươi cứ chăm chỉ làm việc, sau này Bộ trưởng Bộ giáo dục giao cho ngươi làm.” Tiêu Vũ nói tiếp.
“Bộ trưởng bộ giáo dục?” Dung Phi nghi hoặc hỏi.
Tiêu Vũ vội nói: “Viện trưởng của Học tử giám.”
Đúng là ngại thật, nhất thời lỡ miệng nói sai rồi.
Cũng may Dung Phi không định hỏi tiếp, mà ánh mắt nàng ấy rơi trên người Tiêu Thần An, có hơi kinh ngạc nói: “Nam An Vương?”
Tiêu Vũ nghe đến đây, đầu tiên là nàng sững sờ, sau đó thầm nghĩ, đúng vậy, Dung Phi và Nam An Vương có quen biết nhau.
Dù sao thì Dung Phi làm phi tử cho phụ hoàng của mình cũng không phải ngày một ngày hai.
Lúc phụ hoàng của mình còn là Thái tử, Dung Phi đã từng là trắc phi của Thái Tử rồi.
Quen biết Nam An Vương cũng không có gì lạ.
“Dung Phi?” Tiêu Thần An cũng nhận ra cô nương được bảo dưỡng rất tốt và ăn mặc chỉnh tề trước mắt này là Dung Phi rồi.
Dung Phi cười cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Lúc này Tiêu Thần An bỗng nhiên tỉnh táo từ sự kinh ngạc khi nhìn thấy căn cứ ốc đảo khi nãy, nay lại nhìn thấy Dung Phi, càng kinh ngạc hơn.
Tiêu Thần An nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Dung Phi đáp: “Là Công chúa dẫn bọn ta tới đây.”
“Đúng vậy, khi đó mọi người cùng bị lưu đày, nay cùng nhau ở đây cũng không có gì lạ.” Tiêu Thần An nói tiếp.
“Không phải Tô Lệ Nương cùng bị lưu đày với các ngươi sao, người đâu?” Trần Trắc phi không nhịn được mà nói.
Bởi vì bên cạnh Tiêu Thần An đã không còn chính phi, nên Trần Trắc phi vẫn luôn tự cho mình là nữ chủ nhân.
Đặc biệt là nay Tiêu thị vong quốc rồi, Trần Trắc phi càng không thích giữ quy tắc gì hết.
Đương nhiên, nàng ta nhận ra Giang Cẩm Dung.
Năm xưa các nàng đều là quý nữ trong Thịnh Kinh, nhưng nàng ta lựa chọn gả cho Tiêu Thần An, còn Dung Phi thì chọn gả cho bệ hạ sau này.
Kết quả cuối cùng rất rõ ràng.
Một người trở thành Trắc phi không ai hỏi thăm, một người trở thành Dung Phi cao quý, nắm phượng ấn trong tay, quản lí lục cung.
Lúc này Trần Trắc phi nhắc đến Tô Lệ Nương chính là muốn khiến cho Dung Phi không thoải mái.
Từ lâu nàng ta đã nghe nói hai người họ đấu đá không ngừng.
Mọi người nghe thấy Trần Trắc phi hỏi như vậy đều không lên tiếng, mà nhìn Trần Trắc phi.
Trần Trắc phi thấy mọi người không nói thì tự hỏi tự trả lời: “Theo ta thấy, Tiêu thị vong quốc có quan hệ trực tiếp với Tô Lệ Nương, Dung Phi, ngươi nói xem sao người không diệt trừ yêu phi này từ sớm?”
Lúc này, từ sau lưng Trần Trắc phi truyền đến một giọng nữ sâu kín: “Thật ngại quá khiến ngươi thất vọng rồi, ta vẫn còn sống tốt lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận