Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 767: Huynh Muội Bọn Họ Đồng Lòng

.



Chương 767: Huynh Muội Bọn Họ Đồng Lòng
Hắn ta cũng không thể chìm đắm trong cảm giác đau buồn quá lâu mà nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ cách để báo thù.
“Nhiếp chính vương vạn tuế. Công chúa vạn tuế.” Các thần tử đồng thanh hô lên.
Tất cả mọi người đều ủng hộ hai huynh muội này.
Huynh muội đồng lòng, đồng lòng hợp lực.
Tiêu Vũ biết, có người âm thầm xem trò cười của huynh muội họ, cũng sẽ có người lo lắng huynh muội họ sẽ bị chia rẽ, khiến tân triều đình Đại Ninh sụp đổ thêm lần nữa.
Thế nhưng nàng muốn nói cho tất cả mọi người biết.
Huynh muội bọn họ đồng lòng.
Nàng thật lòng quan tâm đến Tiêu Dục, Tiêu Dục cũng thật lòng suy nghĩ cho nàng.
Nếu có người nào đó hỏi, nàng có sợ bị Tiêu Dục phản bội hay không? Tiêu Vũ nghĩ, nếu ca ca thật sự muốn quyền lực, đồng thời còn vì nó mà nhắm vào nàng, nàng cũng sẽ không sợ.
Chỉ cần bản thân có đủ tự tin, vậy thì kẻ mạnh sẽ mãi là kẻ mạnh.
Trước khi Tiêu Vũ lên đường.
Nàng lại đến tìm Tiêu Dục.
Tiêu Vũ lấy hết những thứ có thể lấy trong không gian ra.
Tiêu Dục nhìn đống lương thực chất thành núi và cả những dược liệu quý báu như nhân sâm, nấm linh chi, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn ta.
“A Vũ, những thứ này... nhiều quá.” Tiêu Dục nói.
Tiêu Vũ cười híp mắt: “Những thứ này đều là phụ hoàng cho.”
Tiêu Dục nhìn về phía Tiêu Vũ, A Vũ thật sự coi hắn ta là đồ ngốc hay sao? Sao hắn ta có thể tin được chuyện phụ hoàng đang ở trên trời cho những món đồ này được.
Hắn ta biết, tất cả những thứ này đều là của A Vũ.
Nhưng A Vũ hi vọng hắn ta trở thành một kẻ ngốc dễ bị lừa, hắn ta có thể thỏa mãn A Vũ, thế nhưng... nhưng trong lòng hắn ta không thể coi như không có gì được
Thấy vẻ mặt ấy của Tiêu Dục, Tiêu Vũ biết, có lẽ Tiêu Dục đã phát hiện ra được điều gì đó.
Nhưng Tiêu Vũ cũng không giải thích thêm, nàng chỉ cười bảo: “Ca ca, hứa với ta, đừng để bách tính trong thiên hạ chết đói.”
Tiêu Dục gật đầu, nghiêm túc nói: “A Vũ, yên tâm, ta đã hạ lệnh đặc xá thuế đất cho bách tính, tất cả những người chăm chỉ lao động đều nhận được lương thực giống.”
Lúc trước nhà Vũ Văn Phong thường xuyên tăng thuế má, bách tính rơi vào cảnh khổ không thể tả từ lâu.
Bây giờ Tiêu thị lấy lại giang sơn, miễn thu thuế, phát cứu tế.
Những người nghèo khổ còn được nhận chính sách xóa đói giảm nghèo mà Tiêu Vũ học được từ đời trước.
Chính sách như vậy, đặt ở bất kỳ triều đại nào cũng đều là chính sách ích nước lợi dân, là chính sách tốt xứng đáng lưu danh thiên cổ.
Tiêu Dục tiếp tục nói: “A Vũ, lần này ngươi đến Tây Cương đón Quý Hòa Công chúa trở về, ta rất ủng hộ ngươi, thế nhưng... phải chú ý an toàn.”
Ngàn lời muốn nói cô đọng lại thành một câu chú ý an toàn.
Tiêu Vũ biết, đối với Tiêu Dục mà nói, muội muội này của hắn ta còn quan trọng hơn.
Họ mất mẫu hậu từ khi còn nhỏ, hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau.
Tuy rằng phụ hoàng nhân từ, thế nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót trong việc dạy dỗ con cái, hơn nữa sau đó còn có một vị Hoàng phi muốn diệt trừ bọn họ...
Cũng chính vì thế nên sau này phụ hoàng mới giao quyền quản lý lục cung cho Dung Phi nương nương.
Dung Phi nương nương thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng trên thực tế luôn thưởng phạt phân minh, làm việc cũng rõ ràng có trật tự, cai quản toàn bộ hậu cung rất tốt.
Trong những năm tháng này mãi cho đến trước khi mất nước, tuy rằng cuộc sống của huynh muội họ suôn sẻ.
Nhưng thật ra khi còn bé cũng từng chịu đựng rất nhiều khổ sở.
Cho dù là Tiêu Vũ hay Tiêu Dục mà nói, huynh muội bọn họ đều là sự tồn tại vô cùng quan trọng của nhau.
Tiêu Vũ nặng nề gật đầu, kiên định nói: “Ca, ngươi cứ yên tâm. Con người ta rất sợ chết, ta còn muốn sau này sẽ trở thành một Công chúa nhàn rỗi, tận hưởng cuộc sống.”
Tiêu Dục mỉm cười nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, tối nay đến Thái Hòa điện dùng cơm đi, tẩu tẩu ngươi đích thân xuống bếp.”
Tiêu Vũ gật đầu đáp: “Được được.”
Để hỗ trợ việc xử lý triều chính, Tiêu Dục đã chuyển tới Thái Hòa điện.
Tiêu Vũ tới đó từ rất sớm.
Lúc này Tiêu Nguyên Cảnh đang ôm lấy Tiểu Hựu Hựu dỗ dành.
Các cung nhân lần lượt bưng những món ăn Lý Uyển đã chuẩn bị lên.
Tiêu Nguyên Cảnh giao Tiểu Hựu Hựu cho ma ma rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vũ, trong giọng nói còn mang chút nịnh nọt: “Cô cô, lần này người đi Tây Cương có thể dẫn ta đi cùng không?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Tiêu Nguyên Cảnh.
Dẫn theo Tiêu Nguyên Cảnh không phiền phức, Tiêu Nguyên Cảnh cũng rất hiểu chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận