Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 328: Cả Nhà Ăn Chay

.



Chương 328: Cả Nhà Ăn Chay
Sau đó nàng lập tức nâng chén: “Mọi người cùng nhau chào đón Bùi đại nhân nào!”
Bùi đại nhân rất căng thẳng đứng dậy: “Lão thần sợ hãi.”
Tiêu Vũ cười hỏi: “Ngươi có gì phải sợ chứ?”
“Lúc trước khi mất nước, lão thần không đứng ra mà trơ mắt nhìn hoàng tộc Tiêu thị tàn lụi, nhìn Công chúa bị lưu đày, trong lòng ta thật sự bất an, hổ thẹn! Lão thần rất thẹn! Thẹn với tiên hoàng, thẹn với liệt tổ liệt tông của Bùi gia ta!” Lúc Bùi Kiêm nói lời này có cảm giác nước mắt tuôn đầy mặt.
“Công chúa còn có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà thu nhận và giúp đỡ cả nhà lão thần, lão thần không có gì để báo đáp! Kiếp sau ta bằng lòng làm trâu làm ngựa trả lại ân tình của Công chúa!” Bùi Kiêm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe ông ấy nói vậy thì nở nụ cười: “Cũng không phải là không có gì để báo đáp. Ngươi không cần đợi đến kiếp sau mới báo đáp ta.”
Thấy mọi người nhìn về phía mình, Tiêu Vũ nói: “Nghiệp lớn vừa bắt đầu, đang là lúc cần dùng người, ta biết Bùi đại nhân là người tài ba, sau này Bùi đại nhân cứ tiếp tục quản lý Lại bộ này cho ta đi, thế nào?”
Bùi Kiêm hơi sửng sốt, có chút không dám tin: “Công chúa vẫn bằng lòng dùng lão thần sao?”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Ta biết Bùi đại nhân có lòng trung thành với hoàng tộc Tiêu thị, nếu không đã chẳng bị lưu đày.”
Bùi Vô Thương thấy Bùi Kiêm không nói lời nào thì lập tức lên tiếng: “Phụ thân! Công chúa chân thành đối đãi với chúng ta như vậy, sau này nhất định chúng ta phải thành tâm cống hiến sức lực cho Công chúa!”
“Sau này chúng ta chỉ cống hiến cho Công chúa! Chúng ta sinh là người của Công chúa, chết là quỷ của Công chúa!” Bùi Vô Thương lập tức nói.
Trịnh Thị lang bên kia khoảng độ ba mươi mấy, lúc này cũng đứng lên nói: “Ta chỉ đi theo Công chúa!”
Trong lúc nhất thời người trong phòng trở nên ồn ào: “Đi theo Công chúa!”
Lý Uyển vì có thai nên ngồi riêng một bàn, lúc này nàng ấy cũng giơ trà trong tay, dùng ánh mắt tràn đầy ý cười ấm áp nhìn Tiêu Vũ: “Đi theo Công chúa!”
Bây giờ A Vũ của nàng ấy có thành tựu như vậy, đó là bản thân A Vũ đạt được.
Mặc dù nàng ấy là Thái tử phi, nhi tử của nàng ấy là Hoàng tôn, nhưng từ trước đến nay nàng ấy đều cảm thấy tất cả những thứ này đều là của A Vũ!
Sau này nàng ấy cũng sẽ kêu nhi tử của mình ngoan ngoãn đi theo A Vũ!
Tiêu Vũ không ngờ rằng mình rót nhiều súp gà cho mọi người, trái lại cũng bị người ta rót súp gà một trận. Hơn nữa những người này còn cùng nhau rót cho nàng.
Những người này đều nói sẽ đi theo nàng, khiến nàng có ý thức trách nhiệm một cách khó hiểu, rất khó có thể suy nghĩ giống như lúc trước, nếu không làm nổi thì phủi mông một cái bỏ đi.
Vốn dĩ Tiêu Vũ chỉ muốn trả thù cả nhà Vũ Văn một phát, lấy lại thứ thuộc về mình. Cho dù không thể phục quốc cũng muốn khiến cả nhà Vũ Văn buồn nôn. Nhưng giờ này phút này, Tiêu Vũ lại thật lòng muốn gầy dựng sự nghiệp một phen, không phụ lòng những bánh chúng này.
Bánh chúng này, bánh chính là bánh trong bánh nướng, những người ăn bánh của nàng thì gọi là bánh chúng.
“Còn có Ngọc Tần, lần này Ngọc Tần hành thích Vũ Văn lão cẩu, sau này mọi người phải đối xử với Ngọc Tần giống như đối xử với những nương nương khác, không ai được phép khinh thường Ngọc Tần!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Thuộc hạ của Tiêu Vũ lập tức nâng chén với Ngọc Tần. Mọi người cùng nhau nói:
“Kính Ngọc Tần trung dũng đại nghĩa!”
“Kính Ngọc Tần!”
Ngọc Tần thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kính phục nhìn mình, tuy rằng nét mặt của nàng ấy vẫn còn căng chặt nhưng đã nước mắt rưng rưng.
Nàng ấy lập tức cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá!
Lúc trước nàng ấy một thân một mình muốn đi hành thích Vũ Văn lão cẩu, chính là dựa vào một thân cô dũng, vốn dĩ không hề nghĩ đến hậu quả, cũng không muốn khiến người ta hiểu.
Nàng ấy biết rất nhiều người âm thầm mắng nàng ấy không trung thành. Nhưng nàng ấy vì tín niệm trong lòng vẫn làm như vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ấy không khát vọng được người khác công nhận.
Cảm giác được người khác công nhận khiến nàng ấy cảm thấy trái tim của mình đầy ắp. Những ngày tháng khó khăn kia như trở thành quá khứ trong đời nàng ấy, là huân chương lấp lánh nhất!
“Được rồi, mở tiệc đi!” Tiêu Vũ nói xong kêu mọi người ăn cơm.
Từng món ăn đều được đưa lên, có người ăn ra hương vị trong hoàng cung.
“Mùi vị này... cũng không có gì khác biệt với cung yến lúc trước.”
Có điều Bùi Kiêm lại ăn ra một chút cảm giác khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận