Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 296: Thần Nhất Định Không Phụ Sự Kỳ Vọng Của Bệ Hạ

.



Chương 296: Thần Nhất Định Không Phụ Sự Kỳ Vọng Của Bệ Hạ
Vũ Văn Thành lập tức nhạy cảm phát hiện ra ý bên trong ánh mắt của hai người này.
Không chỉ có hai người này, có thể nói là không ít người trên triều đình đều đang nhìn hắn ta. Vũ Văn Thành lập tức nổi trận lôi đình.
“Nhìn cái gì! Có tin ta móc mắt các ngươi ra hay không!” Vũ Văn Thành tức giận nói.
Vốn dĩ Vũ Văn Thành không vặn vẹo như vậy, nhưng từ khi Tiêu Vũ cho hắn ta dùng thuốc tiên, cả người Vũ Văn Thành lập tức trở nên biến thái hơn.
Hắn ta vừa không muốn làm nam nhân, lại vừa muốn bảo vệ tôn nghiêm nam nhân của mình, có thể nói là đã có chút rối loạn đa nhân cách rồi.
Vũ Văn Phong híp mắt nhìn Vũ Văn Thành, thấp giọng quát: “Thành Nhi!”
Lúc này Vũ Văn Thành mới ý thức được đây là đang ở trong triều đình, cho dù nổi điên, mình cũng không có tư cách nổi điên.
Vũ Văn Phong nhìn quanh triều: “Các ngươi có ai bằng lòng phân ưu cho trẫm đuổi bắt Trộm Nồi Tặc không?”
Lời vừa nói ra, khắp nơi đều im lặng, không ai dám mở miệng nói chuyện. Tất cả mọi người đều lo lắng bị chọn trúng.
Mặc dù nói tất cả mọi người rất hận Trộm Nồi Tặc, nhưng người thông minh đều biết đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Thẩm Hàn Thu còn chưa bắt được người, bọn họ mà đi thì không phải cũng bị tính kế gắt gao hay sao?
Hơn nữa, lỡ như chuyện lần này thật sự không có Trộm Nồi Tặc, chỉ là Thái tử điện hạ hãm hại Thẩm Hàn Thu thì sao? Thế không phải là vô duyên vô cớ chuốc lấy rắc rối rồi hả?
Lúc này giọng nói của Thẩm Hàn Thu vang lên: “Bệ hạ, thần bằng lòng phân ưu giải nạn cho ngài.”
Vũ Văn Phong vẫn rất tin tưởng năng lực của Thẩm Hàn Thu, nhưng quả thật trong chuyện đuổi bắt Trộm Nồi Tặc này Thẩm Hàn Thu không có chiến tích gì. Điều này khiến cho Vũ Văn Phong có chút hoài nghi.
Nếu có những người khác đứng ra, Vũ Văn Phong cũng không muốn dùng Thẩm Hàn Thu. Thế nhưng lúc này... chỉ có một mình Thẩm Hàn Thu lên tiếng. Cho dù Vũ Văn Phong không muốn dùng thì cũng phải dùng.
Vì vậy Vũ Văn Phong nói: “Thẩm Hàn Thu, trẫm có thể cho ngươi một cơ hội nữa, nhưng nếu chuyện lần này thất bại, ngươi hãy chờ bị xử tội đi!”
Thẩm Hàn Thu vội vàng quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói: “Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.”
Vũ Văn Thành nghe thấy ông ta nói vậy thì rất không cam tâm: “Phụ hoàng! Chuyện Thẩm Hàn Thu ăn cắp của cải trong phủ nhi thần, ngài vẫn chưa có xét đoán đâu, sao có thể trọng dụng Thẩm Hàn Thu được?”
Vũ Văn Phong nhìn Vũ Văn Thành hỏi: “Ngươi không nghe thấy hay sao? Thẩm Hàn Thu bằng lòng đuổi bắt Trộm Nồi Tặc.”
Vũ Văn Thành cắn răng nói: “Nhi thần cũng bằng lòng giúp phụ hoàng phân ưu!”
Vũ Văn Phong nhẹ gật đầu: “Cũng tốt, vậy ngươi và Thẩm Hàn Thu cùng nhau điều tra chuyện này đi.”
Vũ Văn Thành đưa mắt nhìn Thẩm Hàn Thu: “Ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng cấu kết hoạt động ngầm với tên đạo phỉ kia!”
Thẩm Hàn Thu đứng dậy, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng dứt khoát: “Xin điện hạ yên tâm, thần trung thành và tận tâm với bệ hạ, nhất định sẽ sớm ngày bắt được Trộm Nồi Tặc, trả lại sự trong sạch cho bản thân!”
Suy nghĩ của Thẩm Hàn Thu rất tốt, nhưng hành động thực tế thì sao? Có thể thành công hay không vẫn là một câu đố. Ít nhất Tiêu Vũ hoàn toàn không để Thẩm Hàn Thu trong lòng.
Ngụy Ngọc Lâm đã bắt tay đưa đám người Tiêu Vũ rời khỏi.
Tiêu Vũ có chút tiếc nuối, lần khai triển này cũng bình thường, vẫn còn nhà của một số thần tử chưa vơ vét. Có điều lần này Tiêu Vũ còn mang theo các huynh đệ, không tiện làm việc nhiều, chỉ có thể đi trước.
Đương nhiên, đối với Tiêu Vũ mà nói, cho dù còn lại vàng bạc của cải gì cũng không quan trọng, sau này lại hành động cũng vậy.
Ngụy Ngọc Lâm quyết định đích thân đưa bọn họ rời khỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Mời Công chúa lên xe.”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ta và ngươi ngồi chung?”
Ngụy Ngọc Lâm nhẹ gật đầu: “Ngươi chỉ có thể theo xe của ta cùng rời khỏi.”
“Vậy Ngọc Tần thì sao?” Tiêu Vũ hỏi.
“Bên dưới chiếc xe ngựa này có một ngăn ngầm, vừa khéo chứa được người.” Ngụy Ngọc Lâm giải thích.
Nói xong Ngụy Ngọc Lâm kêu Ngọc Tần lên xe trước.
Quả nhiên sàn xe ngựa có thể đảo ngược, Ngọc Tần dứt khoát trốn bên dưới. Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm cùng nhau lên xe. Như vậy, nếu như bỏ qua Ngọc Tần trốn trong ngăn ngầm thì tương đương với việc hai người ở cùng một phòng rồi.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi có nắm chắc không? Không sợ Thẩm Hàn Thu phát hiện ra sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận