Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 735: Thợ Săn Gặp Quỷ Đả Tường 1

.



Chương 735: Thợ Săn Gặp Quỷ Đả Tường 1
(*Hiện tượng người đi trên đường vào buổi tối, tự cho là tiến lên phía trước nhưng lại vòng trở về chỗ cũ. Người xưa không biết nguyên nhân, cho rằng là quỷ xây một bức tường vô hình xung quanh mới khiến bọn họ đi dọc theo bức tường trở về chỗ cũ.)
Như vậy... vị trí thượng lưu dòng sông cũng rất dễ dâng nước.
Vấn đề này không dễ giải quyết, dù sao Tiêu Vũ cũng không thể đào núi, đào ra một đường sông được. Cho dù đào thông thành một cái hang, vậy không có công trình củng cố sau đó thì cũng không thể đảm bảo là núi sẽ không sụp xuống.
Đương nhiên, những việc này khó khăn là đối với người khác.
Còn đối với Tiêu Vũ thì sao?
Không tồn tại khó khăn!
Tiêu Vũ nhìn ngọn núi trước mắt, đã bắt đầu có ý tưởng.
Suy nghĩ một cái, Tiêu Vũ đã dời một phần núi đá đi.
Tiêu Vũ rất muốn dời cả ngọn núi đi.
Nhưng năng lực của nàng hiện tại vẫn chưa có cách nào dời cả một ngọn núi lớn một cách trực tiếp. Ngọn núi này rất lớn, không giống với gò núi đất lúc trước.
Nhưng nàng dời một phần đi thì không thành vấn đề.
Cứ chuyển mãi chuyển mãi, đời đời con cháu khác vô cùng vô tận...
Được rồi, không cần đời đời con cháu vô cùng vô tận...
Tiêu Vũ tính toán một chút, trong vòng mấy ngày là có thể chuyển xong ngọn núi này.
Về phần chỗ núi dời đi, Tiêu Vũ đặt thẳng vào trong không gian của mình, giữ lại để sau này dùng. Nói không chừng chỗ nào đó sẽ cần một ngọn núi để bổ sung đấy.
Hơn nữa nàng đã giải quyết đại nạn lũ lụt cho Ngụy quốc.
Có lẽ Ngụy Đế sẽ không để ý tới ngọn núi này đâu.
Coi như phí vất vả đi.
Nàng đã cứu được biết bao nhiêu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng cơ mà.
Tôn Phong là một thợ săn.
Hắn ta sống nhờ việc đi săn trên núi, quanh năm hắn ta đều ở trên Vô Danh sơn.
Sở dĩ ngọn núi này được gọi là Vô Danh sơn là vì không có ai đặt tên cho nó, hơn nữa đỉnh núi xung quanh đây cũng được gọi là Vô Danh sơn.
Có điều ngọn núi mà Tôn Phong săn thú địa thế dốc đứng, vì vậy thường ngày cũng ít người lui tới.
Mỗi lần Tôn Phong lên núi phải ở lại trong núi hơn một tháng, con mồi bắt được mỗi lần, thịt thì phơi nắng thành thịt khô, nhưng những thứ như thịt không phải khan hiếm nhất. Mục đích chủ yếu mà hắn ta lên núi chính là lấy được một ít da lông xinh đẹp.
Chỉ cần có thể săn được hai tấm da tốt, vậy chuyến lên núi đó sẽ không bị thiệt.
Nhưng hổ và chồn tuyết xinh đẹp cũng không thể thường xuyên thấy được.
Hơn nữa con mồi như hổ, Tôn Phong thật sự không dám chọc vào. Trừ phi hắn ta có lòng tin một kích tất trúng.
Hắn ta ở trên núi đã coi như thợ săn hồ ly dày dặn kinh nghiệm rồi, bởi vì cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, lòng cảnh giác của hắn ta rất mạnh, chưa bao giờ lo lắng liệu có con mồi thừa dịp mình ngủ mà tấn công mình hay không.
Hôm nay lúc chạng vạng tối, hắn ta nằm trên chiếc võng đơn sơ làm từ dây leo nghỉ ngơi.
Đột nhiên Tôn Phong cảm thấy có một loại cảm giác kỳ lạ, cứ như cả ngọn núi rung chuyển một chút.
Hắn ta lập tức mở to mắt, quan sát xung quanh.
Không có bất kỳ điều gì khác thường, chỉ có gió đêm thổi tới rừng núi.
Hắn ta âm thầm nghĩ có thể là gió lớn quá, cây cối lắc lư, võng cũng lắc lư theo, chắc là ảo giác của mình thôi.
Vì vậy ngày hôm sau Tôn Phong cứ tiếp tục đi săn.
Nhưng không ngờ rằng tối hôm sau.
Tôn Phong lại cảm giác được núi rung chuyển.
Lần này Tôn Phong cảm nhận được rất rõ ràng, hơn nữa buổi tối hôm nay không có gió.
Hai ngày liên tục khác thường khiến trong lòng Tôn Phong có một loại cảm giác bất an.
Hơn nữa hình như động vật trên núi cũng chạy loạn khắp nơi.
Tôn Phong quyết định.
Vẫn nên xuống núi trước thì hơn.
Không phải là ngọn núi này gặp động đất đấy chứ? Lúc động đất ở lại trên núi rất nguy hiểm.
Tôn Phong đưa ra quyết định xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống núi.
Bởi vì phải thu dọn đồ đạc nên động tác của Tôn Phong không tính là nhanh. Đợi đến buổi trưa Tôn Phong mới xuống núi được nửa đường. Hắn ta nhìn vách núi dựng đứng trước mắt mà ngây ngẩn cả người.
Ngọn núi này... có thêm một vách núi từ khi nào vậy?
Hơn nữa đây không phải là đường xuống núi sao? Đúng mà, mình tuyệt đối không đi nhầm!
Tôn Phong nhìn thấy chỗ vách núi dựng đứng kia có dấu vết như đao bổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận