Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 190: Chức Năng Mới Của Không Gian

.



Chương 190: Chức Năng Mới Của Không Gian
Tiêu Vũ nghĩ vậy thì vội vàng chạy tới xem chỗ sủi cảo đông lạnh mình lấy đi sáng nay.
Chỉ thấy chỗ quầy đông lạnh trống rỗng, cũng không tự động bổ sung sủi cảo. Điều này khiến Tiêu Vũ có hơi thất vọng, thì ra không phải toàn bộ đều tự động bổ sung hàng à...
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi lấy hết tất cả bún ốc trên giá để hàng đi. Nàng muốn biết chức năng bổ sung hàng tự động này của mình có tồn tại hay không, lại có hạn chế thế nào.
Sau khi Tiêu Vũ lấy đi một ít bún ốc thì chẳng bao lâu sau giá để bún ốc trống rỗng kia đã xuất hiện bún ốc giống hệt như vừa rồi.
Tiêu Vũ đẩy một xe mua sắm, tìm một băng ghế, ngồi bên cạnh lấy bún ốc ra ngoài.
Cuối cùng nàng tổng kết ra một quy luật, cách nửa tiếng sẽ tự động bổ sung hàng hóa một lần. Hơn nữa chỉ bổ sung hàng hóa cho giá để bún ốc này, lấy những thứ khác đi chính là thật sự không còn.
Sau khi Tiêu Vũ tổng kết ra quy luật, nhìn bún ốc bị xếp thành một đống nhỏ, rơi vào trầm tư trong thời gian dài...
Nếu như có thể bổ sung gạo mì mắm muối thì tốt biết bao nhiêu, nếu không thì sủi cảo đông lạnh thành phẩm kia bổ sung nhiều một chút cũng tốt. Cho dù là mì ăn liền thì cũng thôi.
Thế nhưng vì sao chức năng bổ sung hàng hóa tự động mà mình khó khăn lắm mới tiến hóa ra được chỉ bổ sung hàng cho bún ốc? Chẳng lẽ mình phải ba bữa mỗi ngày, à không, nói chính xác là mang theo thuộc hạ của mình, ba bữa mỗi ngày ăn bún ốc?
Tiêu Vũ cạn lời nghèn nghẹn, nhất định là lúc trước mình ăn quá nhiều bún ốc nên bị thần bún ốc trừng phạt!
Vốn tưởng rằng có chức năng bổ sung hàng hóa tự động rồi thì không cần vất vả cần cù lao động, có thể trải qua cuộc sống áo đến giơ tay cơm đến há miệng, bây giờ thoạt nhìn đất vẫn phải trồng, heo vẫn phải nuôi!
“La la la! Chúng heo, ăn cơm thôi!” Tiêu Vũ nhẫn nhục chịu khó đút một bó ngô xanh cho đám heo.
Chờ lúc Tiêu Vũ trở lại, lưng đeo một túi ngô tươi. Có thể nấu ăn, cũng có thể nướng ăn. Đã lâu lắm rồi Tiêu Vũ chưa từng ăn ngô tươi mới hái từ trên cây xuống như vậy.
Lúc Tiêu Vũ xuất hiện, Tiền Xuyên chờ cách đó không xa lập tức mặt mày nịnh hót bu lại: “Công chúa, người đi nhà xí về rồi à? Lần này lại đi ra thứ gì tốt thế?”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này của Tiền Xuyên cứ cảm thấy có chút không được tự nhiên ở đâu đó. Nàng nhanh chóng nhận ra lời này của Tiền Xuyên là lạ ở chỗ nào, suýt chút nữa đã ói luôn cơm đêm qua ra.
Tiêu Vũ không nhịn được nhắc nhở: “Tiền Huyện lệnh, chúng ta có thể đổi cách nói khác được không? Cái gì gọi là đi ra thứ gì tốt?”
Nói cứ như nàng đào hố, ngồi xổm xuống, sau đó có thể sản xuất mỹ thực vậy.
Tiền Xuyên tỏ vẻ vô tội: “Chẳng phải là do Công chúa luôn nói mình đi nhà xí đấy sao?”
Lúc trước mỗi lần Công chúa đi nhà xí thì hoặc là đi giết người, hoặc là mang một số thứ kỳ lạ quý hiếm nhưng vị rất ngon trở về, vì vậy hắn ta mới hưng phấn hỏi như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Vũ đã ném túi đồ của mình cho Tiền Xuyên: “Khiêng!”
Tiền Xuyên nhận lấy túi vải nặng trịch kia, càng hưng phấn hơn: “Công chúa, người thật sự đi ra thứ tốt rồi!”
Tiêu Vũ không nhịn được đánh vào đầu Tiền Xuyên một cái: “Câm miệng!”
Tiền Xuyên ngượng ngùng định câm miệng, nhưng trước khi câm miệng hắn ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Công chúa, người còn có cái bún gì đó ăn không?”
Tiêu Vũ liếc Tiền Xuyên, hỏi: “Bún ốc, ngươi còn muốn ăn hả?”
Tiền Xuyên gật đầu như gà con mổ thóc: “Dĩ nhiên muốn ăn. Công chúa, người cho ta thêm một chén nữa được không? Ta có thể không cần một tháng bổng lộc.”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì cảm thấy buồn cười: “Sao? Ngươi không kiếm tiền trở về lấy Tiểu Phương nữa hả?”
Tiền Xuyên nói: “Đồ ăn ngon như vậy, đến lúc đó ta cũng muốn mua một chút cho Tiểu Phương nếm thử.”
Tiêu Vũ: “...”
Tiểu Phương thật đúng là tình yêu đích thực của Tiền Xuyên.
“Thôi được, bún ốc cho ngươi ăn, không cần phải trừ bổng lộc của ngươi, ngươi muốn ăn lúc nào cũng được.” Tiêu Vũ nghĩ đến giá để bún ốc có thể tự động bổ sung hàng kia của mình thì cực kỳ rộng rãi.
Tiền Xuyên lập tức cảm ơn rơi nước mắt nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, người thật đúng là người tốt!”
Tiêu Vũ chỉ cười mà không nói, tỏ vẻ thâm tàng bất lộ.
Chờ trở lại doanh địa, quả nhiên Tiền Xuyên lấy ra rất nhiều bún ốc từ trong túi, hơn nữa đều là loại tự sôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận