Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 225: Căn Cứ Phồn Vinh

.



Chương 225: Căn Cứ Phồn Vinh
Khang Lâm vội vàng dẫn Tiêu Vũ vào trong vườn rau mình vừa khai khẩn. Đập vào mắt là các luống rau chỉnh tề, bên trong trồng đầy đủ các loại rau ăn, rau thơm phát triển tốt nhất, bởi vì rau thơm cách dòng suối gần nhất.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua trong lòng đã lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Nguồn suối này được cất trong không gian đã biến thành linh tuyền.
Tuy rằng vẫn kém hơn linh tuyền bên trong không gian của bản tôn, nhưng cũng có thể đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật.
Lần thứ nhất không gian thăng cấp không chỉ thăng cấp ra hai con bọ hung mà cũng đã thăng cấp linh tuyền trong không gian. Nếu bây giờ dùng nước suối này tưới lên thực vật thì có thể làm cho chúng phát triển mạnh.
Khang Lâm tiếp tục nói:
“Công chúa, ta cảm thấy ốc đảo này của chúng ta không phải là một nơi bình thường, nói không chừng đây là nơi ở thần tiên để lại! Trước đây không phải từng có truyền thuyết về chốn đào nguyên sao? Nói không chừng chỗ của chúng ta chính là một chốn đào nguyên!”
Tiêu Vũ thấy Khang Lâm đã đưa ra lời giải thích, lúc này cũng sẽ không nói thêm gì, nàng nói:
“Vậy ngươi trồng trọt cho tốt, ngươi cũng đừng coi thường mấy món rau ăn này, mấy người chúng ta đều phải dựa vào chúng để sống sót đấy. Sau này nếu lại có người bị đưa đến lưu đày ta sẽ phân bọn họ đến đây trồng rau với ngươi! Đến lúc đó ngươi chính là Đại tư nông của ta.” Tiêu Vũ cười nói.
Khang Lâm đỏ bừng mặt, có chút quẫn bách nói: “Ta năm nay hơn năm mươi tuổi rồi, không thể làm thượng quan được đâu, có thể làm chút gì đó cho Công chúa đã là vinh hạnh của ta rồi.”
“Lúc trước Công chúa có thể thu nhận ta, đưa ta đến nơi thế ngoại đào nguyên này, ta rất cảm kích Công chúa.”
Tiêu Vũ cười nói: “Ta cho ngươi phụ trách những thứ này, là bởi vì ta tin tưởng ngươi.”
“Khang Lâm nhất định không phụ lòng tin của Công chúa!” Nói xong Khang Lâm lập tức quỳ trên mặt đất.
Tiêu Vũ lững thững rời đi, gọi to về phía sau mình: “Nguyên Cảnh!
Tiêu Nguyên Cảnh vội vàng thò đầu ra, nhỏ giọng nói: “Cô cô…”
“Ta không phải cố ý đi theo người đâu, ta chỉ đang nhớ cô cô thôi.” Tiêu Nguyên Cảnh nhỏ giọng nói.
Tiêu Vũ cười nói: “Cái đầu nhỏ nhà ngươi, vừa rồi đã thấy gì chưa? Học hỏi một chút! Hơn nữa ngươi phải cùng Dung Phi nương nương học kế sách trị quốc.”
Tiêu Nguyên Cảnh nghe vậy hỏi: “Ta học cái này làm gì?”
Tiêu Vũ mở to hai mắt, nhìn Tiêu Nguyên Cảnh: “Ngươi học cái này làm gì? Ngươi chính là tiểu hoàng tôn đấy!”
“Không phải có cô cô rồi sao? Mẫu phi của ta nói rồi, làm Thái tử, làm Hoàng đế quá nguy hiểm. Nếu thật sự có thể phục quốc thì cứ cho ta làm một Vương gia nhàn tản.” Tiêu Nguyên Cảnh tiếp tục nói.
Tiêu Vũ cười lạnh liên tục: “Sau đó việc bẩn việc mệt đều để lại cho cô cô làm chứ gì?”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức nhéo lỗ tai Tiêu Nguyên Cảnh, xách Tiêu Nguyên Cảnh đến chỗ Dung Phi.
“Dung Phi nương nương, ngươi coi chừng tiểu tử này đi, để cho tiểu tử này học hành cho cẩn thận, đừng cho nó rảnh rỗi quấy rầy cả ngày.” Tiêu Vũ tiếp tục nói
Tiêu Nguyên Cảnh ủ rũ, giống như quả cà bị ướt sương: “Ta cũng muốn đi theo Khang lão đầu trồng trọt.”
Tiêu Vũ thấy cháu trai mình không tiến bộ như vậy, muốn giáo huấn mấy câu thì nghe Dung Phi nói: “Cho dù ngươi muốn trồng trọt thì cũng phải đọc sách! Cùng là việc trồng trọt nhưng nếu ngươi dùng đúng biện pháp thì sản lượng sẽ cao hơn.”
Tiêu Nguyên Cảnh nhìn mọi người xin giúp đỡ: “Có chuyện gì không cần đọc sách hay học tập không?”
Hai người Tiêu Vũ cùng Dung Phi trả lời trăm miệng như một: “Không có!
Trong mắt Tiêu Vũ, sau này Tiêu Nguyên Cảnh có muốn làm Hoàng đế hay không, có thể thương lượng sau, nhưng nhất định phải đọc sách!
Nàng cũng không thể phụ lòng Thái tử huynh trưởng của mình được, chiều chuộng chất tử của mình thành đồ đần độn!
Tiêu Vũ bận rộn nhiều công việc. Căn cứ này khắp nơi đều là chuyện cần Tiêu Vũ đưa ra quyết sách, cho nên Tiêu Vũ ném Tiêu Nguyên Cảnh cho Dung Phi rồi rời đi.
Buổi tối lúc Tiêu Nguyên Cảnh trở về tìm Lý Uyển thì đã hơi muộn.
Lý Uyển hỏi: “Nguyên Cảnh, sao giờ mới về?”
“Là cô cô, cô cô ném ta cho Dung Phi nương nương, Dung Phi nương nương hôm nay dạy cho ta đọc sách cả một ngày.” Tiêu Nguyên Cảnh có chút ủ rũ.
Thật ra lúc trước cậu bé cũng không thích đọc sách nhưng thân là hoàng tôn nên mới phải đọc sách.
Lý Uyển nghe vậy, sửng sốt một chút: “Cô cô bảo ngươi đọc sách gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận