Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 336: Vậy Mục Đích Công Chúa Làm Như Vậy Là Gì

.



Chương 336: Vậy Mục Đích Công Chúa Làm Như Vậy Là Gì
Trừ khi Tiêu Vũ bị điên mới làm như vậy!
Theo lẽ thường, lúc này Tiêu Vũ nên đưa ra một câu nghi vấn, nói thêm một câu là không quan trọng thế sao các ngươi lại đuổi đến tận Thương Ngô?
Nhưng vào lúc này, Tiêu Vũ thông minh chọn cách ngậm miệng.
Nàng mở miệng nói: “Nếu Ngụy Vương điện hạ đã tới đây rồi, chi bằng chúng ta tiếp tục đàm phán chuyện hợp tác sâu hơn?”
Nói xong Tiêu Vũ dẫn theo Ngụy Ngọc Lâm đi về phía phường trà.
Phường tra bên cạnh đường, chỉ có một cái lán, không ít người đang ngồi đó uống trà.
Từ nơi đó vừa đúng lúc có thể nhìn thấy dòng người như nước chảy.
Ngụy Ngọc Lâm ngồi xuống, nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa còn muốn hợp tác thế nào?”
Tiêu Vũ cố tỏ vẻ cao thâm: “Vậy thì phải xem thành ý của Ngụy Vương điện hạ rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm khẽ cười một tiếng: “Người của Ám Ảnh lâu được sắp xếp ở Thương Ngô cho ngươi dùng rồi, tiền đưa đến cho ngươi rồi, binh khí cũng liên tục cho người đưa đến cho ngươi, không biết Công chúa còn muốn gì nữa?”
Vốn Tiêu Vũ định tùy tiện lừa lấy chút đồ của Ngụy Ngọc Lâm, nhưng nói đến đây thì Tiêu Vũ phát hiện... hình như bản thân không được đạo nghĩa cho lắm?
Hình như chỉ có mỗi nàng lừa lấy đồ của Ngụy Ngọc Lâm, mà chưa gửi trả lại cho Ngụy Ngọc Lâm cái gì cả!
Nhưng mà suy nghĩ một hồi, nàng nghèo rớt mồng tơi, cũng chẳng có gì đáng giá để tặng cho Ngụy Ngọc Lâm cả.
Đương nhiên, lúc Tiêu Vũ nghĩ tới việc này cũng thấy áy náy.
Nếu nàng mà nghèo rớt mồng tơi thì trên thế gian này làm gì có ai có tiền nữa.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi có cửa hàng không?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Có.”
“Vậy chúng ta làm ăn đi, ta có thịt lợn, có lương thực, ngươi phụ trách tiêu thụ, ta cho ngươi lợi nhuận.” Tiêu Vũ nói.
Trong không gian của Tiêu Vũ có rất nhiều lương thực.
Nhiều đến mức cho dù Tiêu Vũ có phát động chiến tranh cũng dùng không hết.
Chẳng bằng đem đi bán còn hơn!
Ngụy Ngọc Lâm liếc nhìn Tiêu Vũ một cái: “Thiên hạ còn có chuyện tốt đến vậy?”
“Chẳng qua là làm ăn mà thôi, sao Ngụy Vương lại nói lời này?” Tiêu Vũ hỏi.
“Hiện nay cả Đại Ninh đều đang thiếu lương thực, ngươi không chỉ có lương thực còn có thịt... không giữ lại đầu cơ tích trữ, bây giờ đem đi bán có hợp lý không?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ đường hoàng: “Ta nói này Ngụy huynh, con người ngươi quá lương thiện rồi, chỉ cần người mang đồ của ta đi đổi lấy tiền, còn về phần có hợp lý hay không, ta tự có tính toán.”
Tiêu Vũ nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu như có thể dùng danh nghĩa của cửa hàng bán cho Vũ Văn Phong hoặc là các Thái thú của các quận lớn ở Đại Ninh thì càng tốt!”
Thiết Sơn nghe thấy lời này rất kinh ngạc: “Công chúa, người có lương thực mà còn đồng ý bán cho người Vũ Văn gia? Lẽ nào người còn chưa dứt tình với Vũ Văn Thành sao? Muốn giúp Vũ Văn gia vượt qua ải khó?”
“Phải biết là, hiện nay chỉ cần ngươi cái gì cũng không đưa, vậy trên dưới triều đình sẽ càng ngày càng nguy đó!” Thiết Sơn bổ sung nói.
Nay triều đình và dân chúng rất thiếu thốn lương thực.
Vũ Văn Phong kia sầu đến mức sắp bạc trắng cả đầu rồi.
Còn về Vũ Văn Thành? Càng chẳng còn những ngày tháng tiêu sái gì cả.
Thiết Sơn nói như vậy, ánh mắt Ngụy Ngọc Lâm dừng trên người hắn ta ngay.
Thiết Sơn vội vàng vùi đầu uống trà, tỏ vẻ bản thân chẳng nói gì hết, sao hắn ta lại cảm thấy ánh mắt của công tử muốn giết người thế nhỉ?
Con người hắn ta có hơi ngốc một chút, nhưng có một điểm tốt đó chính là quan sát được cảm xúc của Ngụy Ngọc Lâm không ổn thì hắn ta sẽ co rúm lại ngay.
“Nói linh tinh! Công chúa nhà ta còn lâu mới là người như vậy!” Hắc Phong rất không thoải mái mà nói.
Tên Thiết Sơn này bị mù à?
Tiểu tiên nữ như Công chúa mà lại nhìn trúng cái tên cóc ghẻ như Vũ Văn Thành kia?
Vẻ mặt Tiêu Vũ vô tội nói: “Thế là hiểu nhầm ta rồi, đương nhiên ta không thể nào thích Vũ Văn Thành.”
“Vậy mục đích Công chúa làm như vậy là gì?” Ngụy Ngọc Lâm cũng cảm thấy rất tò mò.
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy bản thân đã muốn đội thánh quang lên đầu mình rồi, sau đó nghiêm túc tiếp tục nói: “Tuy rằng quốc gia đã diệt vong, nhưng dân chúng vẫn còn ở đó, số lương thực này nếu có thể bán ra với giá cả bình thường cũng coi như tạo phúc cho dân chúng.”
Thiết Sơn sững sờ ngẩng đầu lên, hắn ta không ngờ Tiêu Vũ vừa mở miệng đã nói đến dân chúng.
Như vậy xem ra... vị Công chúa từng vứt bỏ công tử nhà mình, coi như là một vị Công chúa tốt.
Chỉ đáng tiếc, không được may mắn, nay hoàng tộc Tiêu thị đã xong đời rồi!
Ngụy Ngọc Lâm suy nghĩ sâu xa một hồi rồi nói: “Vậy ta muốn lợi nhuận ba phần.”
Cũng là một phạm vi hợp lí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận