Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 366: Cá Mặn

.



Chương 366: Cá Mặn
Có lẽ là Tiết Quảng Sơn cũng không ngờ mấy tên trộm mà ông ta trăm phòng ngàn phòng lại bị ông ta đưa vào bên trong kho lương thực.
Tiết Quảng Sơn bị mùi hôi thối làm cho tỉnh giấc.
Ông ta vừa mở to mắt ra thì thấy trong tầm mắt của ông ta đầy phân lợn hôi thối.
Phân lợn là loại phân rất tốt, nhưng Tiêu Vũ tạm thời không dùng được bởi vì con suối của Ninh Nam đã nghiễm nhiên biến thành linh tuyền, tại những nơi trồng hoa màu không cần bao nhiêu phân bón cũng có thể phát triển tươi tốt.
Cho dù có dùng phân bón thì trong căn cứ của Tiêu Vũ cũng có nuôi khá nhiều lợn, phân lợn cũng đã đủ dùng rồi.
Nên chỗ phân lợn hiện tại này nàng tặng cho Tiết Quảng Sơn thôi.
Phải biết rằng đồng ruộng bên trong điền trang của Tiết Quảng Sơn đều bị nàng đào lên hết rồi, hiện giờ đất nơi đó đã không còn phì nhiêu, đa số đã không thể trồng hoa màu được nữa.
Hiện tại đưa số phân này cho Tiết Quảng Sơn, nói không chừng Tiết Quảng Sơn sẽ bảo người đưa đến điền trang để tăng độ phì của đất.
Nếu đống phân lợn này có thể tận dụng tốt thì chờ đến mùa xuân sang năm sẽ có thể tăng thêm vài mẫu ruộng tốt.
Chậc!
Đến lúc đó đất trong đồng ruộng này là ai... Vậy rõ ràng.
Tiết Quảng Sơn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Rõ ràng là ông ta đang ở bên trong kho lúa, sao lại có thể có phân lợn? Vì thế Tiết Quảng Sơn lại nhắm hai mắt lại, nhất định là cách mở mắt của ông ta không đúng!
Không sao, ông ta lại thử mở một lần nữa.
Nhưng sự thật chứng minh mặc kệ Tiết Quảng Sơn mở mắt bao nhiêu lần, trước mắt ông ta vẫn là phân lợn!
Hiện giờ cả người ông ta đang ngồi giữa đống phân lợn này.
Trước đó Tiết Quảng Sơn vừa mới bị Tiêu Vũ ụp một cái bô đầy phân lợn, hiện giờ lại nhìn thấy nhiều phân lợn như vậy, đúng thật là bị ám ảnh.
Đôi mắt trừng thật lớn, một hồi lâu vẫn chưa thở nỗi.
Tiêu Vũ ở bên trong không gian nhìn thấy dáng vẻ này của Tiết Quảng Sơn thì tâm trạng trở nên sung sướng.
Nàng không nhịn được mà cảm khái một câu, mệnh của Tiết Quảng Sơn này đúng là cứng thật!
Tiêu Vũ nghĩ đến thân thể đã không còn cầm cự được bao lâu của Tiết Quảng Sơn, nhưng mỗi lần bản thân mình đến Thương Ngô gây rối thì mỗi lần Tiết Quảng Sơn chống chọi đến thừa sống thiếu chết, nhưng cuối cùng vẫn có thể cầm cự được!
Thật đúng là người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm.
Lúc này bên ngoài kho lúa đã truyền đến tiếng bẩm báo: “Đại nhân, người của quận phủ lân cận đến, nói là muốn kéo lương thực đi.”
Vẻ mặt Tiết Quảng Sơn mờ mịt, hận không thể tìm nơi nào có chỗ hở để ẩn thân, như vậy mới không cần đối mặt với quỷ đòi nợ ở bên ngoài.
Đúng vậy, trước khi lương thực bị mất thì Tiết Quảng Sơn không cảm thấy những người này là quỷ đòi nợ mà cảm thấy những người đó là thổ tài chủ.
Nhưng tiếc là Tiết Quảng Sơn lại không có biện pháp tìm được khe hở nào ở trong đống phân kia.
Giọng của Tiết Quảng Sơn khàn khàn: “Đừng để cho bọn họ vào đây.”
Nhưng người ở bên ngoài làm sao sẽ nghe lời Tiết Quảng Sơn?
“Tiết Quảng Sơn, ngươi đang làm trò gì thế, để chúng ta vào xem!” Người nói chuyện là Thái thú của Lư Giang quận.
Chuyện lớn như vậy, Thái thú lân cận đều tự mình tới.
“Đúng vậy!” Tất nhiên là có người hùa theo.
Tiếng ầm ĩ ở ngoài cửa rất lớn.
Cuối cùng thủ vệ trông coi kho lương thực cũng không chống chọi được áp lực, để cho mấy Thái thú dẫn binh từ bên ngoài vọt vào.
Cửa kho lúa vừa được mở ra thì bị mùi hôi xộc vào mũi.
“Đây là cái gì?” Có người nhịn không được mà thốt lên, trong giọng chứa đầy sự ngạc nhiên.
Thái thú Lư Giang quận từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, hiện giờ cũng đã có tuổi nhưng đến ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, tất nhiên sẽ không nhận ra phân lợn.
Một giọng nói mà Tiêu Vũ cảm nhận có chút quen thuộc truyền đến: “Nếu ta không nhìn lầm thì đây là phân lợn.”
Người nói chuyện là Chương Ngọc Bạch.
Lúc Tiêu Vũ nghe được tiếng của Chương Ngọc Bạch, nàng không nhịn được bèn thò mặt từ trong không gian ra bên ngoài nhìn lướt qua.
Trên người Chương Ngọc Bạch mặc một bộ trang phục gọn nhẹ, không giống với cách ăn mặc của vị công tử nho nhã ngày xưa, xem ra là muốn khuân vác lương thực.
Nhưng mà không ai ngờ rằng Thương Ngô đã không còn lương thực mà chỉ có phân lợn.
Thái thú Lư Giang quận - Triệu Vệ là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, có gương mặt chữ điền, thoạt nhìn không giận nhưng vẫn uy nghiêm: “Ta nói này Tiết Quảng Sơn, ngươi đang làm trò quỷ gì vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận