Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 433: Các Ngươi Đều Nhận Được Thư Của Bùi Đại Nhân Sao

.



Chương 433: Các Ngươi Đều Nhận Được Thư Của Bùi Đại Nhân Sao
Không thèm để ý hai phu thê Triệu gia làm gì, Tiêu Vũ nhìn Nhị sư huynh trong không gian, bắt đầu chịu thương chịu khó cho heo ăn.
Mọi người trong nhà, ai có thể nghĩ tới Công chúa Tiêu Vũ gọn gàng xinh đẹp, hiên ngang oai hùng phía trước, sau lưng vậy mà lại là một Bật Trư Ôn*?
(*Trong Tây Du Ký, khi Tôn Ngộ không lên thiên đình làm loạn đã được Ngọc Hoàng ban chức Bật Mã Ôn, có nghĩa là quan chăn ngựa. Bật Trư Ôn có nghĩa là quan chăn heo.)
Phu thê Triệu gia ta ta ngươi ngươi nói những lời khiến người ta buồn nôn một hồi lâu, lúc này mới tách nhau ra.
Tiêu Vũ rời khỏi Triệu gia, tiếp tục đi đưa thư cho từng nhà.
Lại lần nữa chứng minh ánh mắt của Bùi Kiêm tốt. Chỉ cần là thư của Bùi Kiêm, cho dù có người trên mặt lộ vẻ khó xử thì sau khi suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Bùi Kiêm.
Tiêu Vũ hẹn những vị chủ sự trong nhà này gặp nhau trong một tửu lâu ở trong thành.
Đầu tiên cần phải gặp mặt, quyết định xong thì lên đường ngay.
Hôm nay tới có hai vị công tử của Triệu gia, còn có hai người từng là Thị lang, cộng thêm một Thiếu phó, cùng với một Tham tướng.
Tuy rằng những người này không phải quan lớn đứng đầu những cũng là sự tồn tại cực kỳ quan trọng.
Tuổi của sáu người cũng không tính là quá lớn.
Ngoại trừ hai vị công tử Triệu gia, bốn người còn lại có hai người đã từng là học trò của Bùi Kiêm, về phần vị Thiếu phó kia?
Lúc trước từng đi theo phụ thân của Dung Phi.
Võ tướng... đó là người của huynh trưởng Tiêu Vũ.
Dựa theo cách nói của Tiêu Vũ để hình dung thì chính là mấy người này mỗi người đều có xuất thân đàng hoàng, hoàn toàn khác biệt với đám người nương nhờ Vũ Văn lão cẩu.
Lúc này sáu người tụ tập lại với nhau.
“Các ngươi đều nhận được thư của Bùi đại nhân sao?” Mọi người gặp nhau tại một chỗ, võ tướng Trình Phương không nhịn được hỏi.
Năm người khác đưa mắt nhìn nhau.
Tâm tư của quan văn kín đáo hơn một chút, không dám mở miệng nói ra việc vì sao đến đây.
Nếu đã có người bắt đầu thì việc dễ giải quyết rồi.
Hai vị công tử Triệu gia suy cho cùng vẫn có chút trẻ tuổi, kinh nghiệm sống chưa nhiều, Triệu Nhị công tử mở miệng nói: “Là gia phụ nhận được, phụ thân kêu bọn ta tới đây gặp người.”
Những người còn lại nhao nhao gật đầu.
Bình thường ở trên triều đình tất cả mọi người không dám thể hiện chủ tâm của mình, nhưng cho dù là vậy thì bọn họ vẫn bị xa lánh. Bây giờ mọi người vừa gặp mặt lập tức có cảm giác tìm được tri kỷ.
“Nếu những gì Bùi đại nhân viết trong thư là thật, vậy đúng là tốt quá rồi! Ta chịu cái tên khốn đó đủ lắm rồi!”
“Trình đại nhân, nhỏ giọng một chút, cẩn thận tai vách mạch dừng.” Hình bộ Thị lang Khương Khuê không nhịn được nhắc nhở.
Trình Phương thấp giọng nói tiếp: “Cuộc sống bị xa lánh suốt ngày, nơi nơi bị khinh bỉ như vậy, chẳng lẽ mọi người trải qua còn chưa đủ sao?”
Khương Khuê gật đầu: “Trải qua đủ rồi, cũng không biết lần này Bùi đại nhân phái người nào tới gặp chúng ta.”
Bên kia Lễ bộ Thị Lang Thường Tử Thư nhíu mày hỏi: “Chắc là người đáng tin nhỉ?”
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Tiêu Vũ đi tới nơi đã hẹn.
Mấy người gặp nhau trong một nhã gian.
Tiêu Vũ mặc một bộ quần áo tiện vận động, trên đầu đội đấu lạp, trên gương mặt phía sau đấu lạp là tất chân màu đen.
Ngụy trang rất tốt, nhưng hiện tại Thịnh Kinh đã bắt đầu có tuyết rơi, mang tất chân lên mặt hơi lạnh. Tiêu Vũ cảm thấy phải trở về tìm mặt nạ bảo hộ bằng vải bông.
Tiêu Vũ vừa tiến vào, sáu người đều im lặng nhìn sang, trong vẻ mặt có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Tiêu Vũ nhìn mọi người một cái rồi mở miệng nói: “Thư của Bùi đại nhân đưa, các ngươi đều nhận được rồi chứ?”
“Nhận được rồi!” Giọng của Trình Phương rất lớn, vô cùng hùng hồn.
“Ngươi là... người Bùi đại nhân phái tới đưa thư sao?” Thường Tử Thư hỏi.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta nhận sự nhờ vả của Bùi đại nhân, chịu trách nhiệm đưa thư.”
“Nếu các ngươi muốn, có thể cả nhà rời khỏi Thịnh Kinh, đến căn cứ bí mật.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Bởi vì lúc đưa thư Tiêu Vũ đã xem xét lòng trung thành của những người này nên nàng quyết định kể cho bọn họ biết một số tình huống mà bọn họ có thể biết một cách thích hợp.
“Căn cứ?” Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lấy từ trong ngực ra mấy tấm hình, đây là ảnh rửa từ máy chụp ảnh lấy liền, bên trong đều là dáng vẻ của căn cứ.
“Cái này là... họa sĩ vẽ sao? Vậy mà tinh xảo như thế!” Công bộ Thị lang rất kinh ngạc nói.
Tiêu Vũ gật đầu: “Là họa sĩ vẽ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận