Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 676: Nó Có Làm Khó Nàng Không

.



Chương 676: Nó Có Làm Khó Nàng Không
Cái gì gọi là tiếc cho Đặc Năng Lạp?
Nếu không có mình thì có thể có Đặc Năng Lạp hôm nay sao?
Hơn nữa ý nói ngựa tốt hẳn là nói chủ nhân của con ngựa không được đúng không?
Tiêu Vũ lập tức bảo: “Bát Hoàng tử, ngươi vẫn nên đứng xa ra một chút đi, tính tình Đặc Năng Lạp táo bạo, cẩn thận nó đá trúng ngươi!”
Lúc nói chuyện, Tiêu Vũ nhìn Đặc Năng Lạp.
Đặc Năng Lạp còn đang đắm chìm trong tự hào vì vừa rồi được người ta khen là một con ngựa tốt, trong lúc nhất thời nó không hiểu ý của Tiêu Vũ. Nó chỉ là một con ngựa, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ phức tạp của con người chứ?
Nhưng lúc này Đặc Năng Lạp thấy sắc mặt Tiêu Vũ không tốt.
Nó vẫn suy nghĩ ý của Tiêu Vũ, tung một cú đá hậu.
Kèm theo đó là tiếng hí của Đặc Năng Lạp.
Tiêu Vũ nói: “Thấy chưa, tính tình không tốt, ngươi vẫn nên đứng xa ra một chút đi, nếu không làm ngươi bị thương thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Bát Hoàng tử nhìn Đặc Năng Lạp, ánh mắt vẫn như cũ.
Cậu bé thấy rõ ràng!
Hình như con Đặc Năng Lạp này có thể hiểu lời nói của Tiêu Vũ.
Một con ngựa tốt lại có linh tính như vậy cũng không thấy nhiều!
Cậu bé đưa tay muốn sờ Đặc Năng Lạp.
Tiêu Vũ lập tức chặn cậu bé lại: “Tiểu hài nhi, không có ai dạy cho ngươi sao? Đồ của người khác không được chủ nhân cho phép thì không được đụng lung tung.”
Câu tiểu hài nhi này của Tiêu Vũ.
Hoàn toàn tổn thương Bát Hoàng tử.
Các Hoàng tử trong hoàng thất đều là ông cụ non, không ai muốn bị coi thành tiểu hài tử.
Bị xác định là tiểu hài tử thì chẳng khác nào đã mất cơ hội tranh đoạt ngôi vị Thái tử!
Kỳ thật đổi lại là những quốc gia khác, chọn Thái tử cũng sẽ không để ý tuổi tác, cho dù là nâng đỡ một hài nhi lên ngôi vị Thái tử cũng có.
Nhưng Ngụy Đế biết sâu sắc đạo lý quân chủ nhỏ tuổi khiến lòng người lo sợ bất an.
Cho nên... hài tử nhỏ một chút, ông ấy sẽ không cân nhắc.
Hơn nữa vì sự phát triển của quốc gia, ông ấy sẽ không quyết định Thái tử dựa vào mức độ yêu thích của mình, mà là định để mấy người này tranh giành một trận, xem xem ai có biểu hiện tốt, ai có năng lực cai trị Ngụy quốc tốt thì người đó mới là Thái tử!
Ngụy Ngọc Lâm đã đi tới.
Hắn nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Nó có làm khó nàng không?”
Vẻ mặt Bát Hoàng tử cao quý, cười lạnh một tiếng.
Tiêu Vũ nói: “Cũng không có.”
Chỉ là một đứa nhóc nghịch ngợm, vẫn không tính là làm khó.
Bát Hoàng tử thấy Tiêu Vũ không mượn cơ hội nói xấu mình thì liếc nhìn nàng một cái rồi bỏ đi.
Đặc Năng Lạp tiếp tục uống nước.
Uống được một nửa.
Nó mời tiểu bạch mã bị buộc ở bên cạnh tới uống nước!
Tiểu bạch mã rất khinh thường, mời mình uống nước? Con Đặc Năng Lạp này cũng keo kiệt quá rồi, còn không bằng ăn hai phần cỏ khô!
Đặc Năng Lạp lập tức cào móng trước.
Đây chính là đồ tốt đó!
Uống vào có thể cường thân kiện thể!
Một hơi chạy tám mươi dặm, lưng không mỏi chân không đau!
Tiêu Vũ thấy Đặc Năng Lạp buồn cười như vậy thì đặt nước xuống trước mặt tiểu bạch mã.
Tiểu bạch mã càng khinh thường, ai muốn uống nước chứ!
Nhưng mà nó quá khát nước.
Vì vậy nó vẫn uống.
Sau khi uống xong, vẻ mặt nó nhìn Đặc Năng Lạp cũng thay đổi.
Thấy ánh mắt của hai con ngựa kia cũng sắp kéo sợi rồi.
Tiêu Vũ có chút không nhìn nổi nữa.
Nàng đi tới bên cạnh đống lửa, chuẩn bị làm chút thức ăn.
Tiêu Vũ bắt mấy con cá từ trong không gian ra, ngụy trang thành cá mò được dưới sông, bắt đầu nướng cá.
Tiêu Vũ nướng cá, nhất định phải có gia vị.
Không bao lâu sau mùi hương này đã bay xuống bên dưới.
Người bên dưới cũng mang theo lương khô gì gì đó, nhưng nhất định hương vị không bằng cá nướng này.
Mùi hương thơm nức kia khiến mọi người cũng không nhịn được mà nhìn về hướng này.
Lúc trước bọn họ không hề phát hiện cá nướng lại ngon như vậy.
Không bao lâu sau, Võ Vương phái người đưa một con gà quay tới, bảo là muốn đổi một con cá nướng.
Ngụy Ngọc Lâm không nhận lời ngay mà là nhìn Tiêu Vũ.
Cá nướng này là của Tiêu Vũ, phải xem ý của nàng thế nào.
Tiêu Vũ lập tức chọn ra một con nhỏ nhất trong đống cá nướng của mình để đổi.
Con cá này nhỏ không đủ để Võ Vương nhét kẽ răng, không ăn còn đỡ, ăn rồi thèm thì không còn, thật sự khiến người ta khó chịu.
Lúc Võ Vương muốn đổi tiếp.
Tiêu Vũ thẳng thừng từ chối: “Không đổi.”
Võ Vương nghe thấy lời này của nàng thì ngồi xuống yên lặng gặm thịt gà một cách lặng lẽ, cũng không có ý làm khó Tiêu Vũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận