Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 437: Mọi Người Vất Vả Rồi

.



Chương 437: Mọi Người Vất Vả Rồi
Vì vậy Triệu Tuyền nói: “Bệ hạ, vẫn nên lưu đày bọn họ tới Ninh Nam đi, để bọn họ tự sinh tự diệt. Dù sao đi nữa bọn họ cũng không sống tới nơi nổi, cho dù sống đến nơi đó cũng là chịu tội cả đời!”
Vũ Văn Phong rất tùy tiện: “Rất tốt, cứ như vậy đi!”
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhảy lên nhảy xuống như vậy, trái tim cũng bị dọa tới muốn nhảy ra ngoài rồi có được không?
“Ngày mai ta sẽ kêu khuyển tử đưa bọn họ lên đường, không để bọn họ ở lại kinh thành làm chướng mắt nữa!” Triệu Tuyền lạnh giọng nói.
Chờ sau khi tan triều, có người quen thuộc với Triệu Tuyền bu lại: “Ta nói này Triệu đại nhân, bây giờ ngươi như biến thành một người khác vậy, sao lại ra tay tàn nhẫn như thế? Bọn họ từng đắc tội với ngươi sao?”
Triệu Tuyền khẽ hừ một tiếng rồi bỏ đi luôn.
Người này sửng sốt một chút.
Lúc này ở bên cạnh có người nói: “Hôm qua có người bắt gặp hai công tử của nhà Triệu đại nhân xảy ra tranh chấp với bọn họ, có lẽ là công báo tư thù rồi.”
“Có điều... triều đình của chúng ta, có phải người bị lưu đày tới Ninh Nam quá nhiều rồi không? Ta phải cẩn thận một chút, tránh cho sau này bản thân bị lưu đày.” Người nọ lại nói.
Lúc Thẩm Hàn Thu đi ngang qua chỗ này hơi nhíu mày.
Rất nhiều người bị lưu đày đến Ninh Nam sao? Hình như đúng là như vậy!
Thẩm Hàn Thu chỉ cảm thấy hình như bản thân đã bắt được gì đó, nhưng cảm giác này lại trôi qua tức thì.
Ngày hôm sau, trên bầu trời đang đổ mưa nhỏ mờ mịt, nhưng mọi người lại không kịp đợi mà xuất phát.
Lúc bọn họ vừa mới đi còn đeo xiềng xích, nhưng chờ đến lúc ra khỏi thành, huynh đệ Triệu gia đã lập tức tháo dây xích cho bọn họ.
Lần này tùy tùng bọn họ mang theo cũng là gia nô trong nhà, rất trung thành, thế nên bọn họ cũng không lo lắng có người nào đó sẽ đi mật báo.
Về phần người nhà của mấy vị đại nhân này, trừ khi là không muốn sống nữa, nếu không thì đều một lòng.
Chuyện thế này một khi bị bại lộ chính là diệt cửu tộc đấy, không ai dám đánh cược cả.
Tiêu Vũ cưỡi một con ngựa chờ trên đường, sau khi nàng nhìn thấy mọi người thì nói: “Mọi người vất vả rồi.”
Vốn dĩ Tiêu Vũ muốn gặp những người này một lần, gia tăng lòng tin cho những người này, sau đó lập tức dịch chuyển về Ninh Nam.
Tha thứ cho nàng không thể mang theo những người này dịch chuyển. Bên trong không gian của nàng vẫn chưa chứa được nhiều người như vậy, nghĩ thôi cũng biết mang theo những người này dùng không gian dịch chuyển, tinh thần lực của nàng vốn dĩ không chịu nổi.
Đừng hỏi vì sao nàng có thể mang theo Nhị sư huynh trong không gian dịch chuyển.
Chỉ số thông minh của mấy Nhị sư huynh kia đâu có giống con người chứ!
Không gian của nàng chủ yếu là loại trừ người có chỉ số thông minh cao.
Có lẽ đối với không gian thì con người là khác loài. Hơn nữa để không khiến những người khác cảnh giác, những người này vẫn nên đến quận phủ các nơi điểm danh, để người ta biết bọn họ thật sự đi lưu đày.
Nếu ngả bài luôn, dựa vào thế lực của nàng hiện tại vẫn không phải là đối thủ của Vũ Văn gia.
Đánh nhau thật, cho dù dùng không gian có phần thắng thì người khổ vẫn là dân chúng.
Sau khi Tiêu Vũ đưa tiễn những người này thì trở về không gian trước.
Nàng quyết định đi tìm Hắc Phong một chuyến.
Những người này chẳng mất bao nhiêu thời gian là sẽ đi ngang qua khu vực của Hắc Phong, nàng đi xem Hắc Phong đã xây dựng Hắc Phong trại thế nào rồi trước.
Đương nhiên, Tiêu Vũ không chỉ cổ vũ ngoài miệng thôi.
Chỉ còn chờ những người này cách xa Thịnh Kinh hơn chút nữa là nàng có thể đưa xe ngựa qua.
Cũng không thể để mọi người đi bộ tới Ninh Nam thật đúng không?
Lúc Tiêu Vũ tới Hắc Phong trại là cưỡi ngựa mà đi.
Tuy rằng dịch chuyển tiện lợi, nhưng đối với Tiêu Vũ thì vẫn cần phải cho ngựa đi dạo một chút. Cũng không thể cứ nhốt Đặc Năng Lạp trong không gian mãi được.
Đối với Tiêu Vũ, Đặc Năng Lạp chính là công thần.
Lúc trước nếu không phải Đặc Năng Lạp chân đạp Phong Hỏa Luân chở nàng chạy đi chạy lại quay về Thịnh Kinh thì nàng cũng không thể thu hoạch đầy ắp như vậy.
Đặc Năng Lạp vừa ra ngoài đã hí lên một tiếng.
Cuối cùng nó cũng có đất dụng võ rồi!
Tiêu Vũ vó ngựa tung bay, chạy thẳng tới Hắc Phong trại.
Hắc Phong đã dựng sơn trại ngay trên đỉnh núi lúc trước.
Lúc Tiêu Vũ đi qua đang là buổi trưa, chỉ thấy phụ cận Hắc Phong trại có dựng mấy cái nồi lớn, trong nồi nấu cháo nóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận