Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 625: Thức Tỉnh

.



Chương 625: Thức Tỉnh
Nồng độ của thuốc giải đủ, lại có nước linh tuyền, theo lí mà nói có thể giải độc hoàn toàn. Nhưng vấn đề xuất hiện rồi, thuốc giải này để uống, nay bọn họ dùng ở bên ngoài, hiệu quả đã giảm bớt đi nhiều.
Nhưng cho dù như vậy, một số người cũng từ từ khôi phục lại thần trí. Tiêu Vũ biết, chỉ cần nàng giáng thêm hai trận mưa nữa thì những người này có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế. Nhưng việc này vẫn rất tiêu tốn tinh thần và sức lực của nàng.
Sau khi Tiêu Vũ bận rộn cả một ngày rồi nàng quay về nằm thẳng.
Tô Lệ Nương ở bên ngoài gọi: “Công chúa điện hạ, hôm nay có muốn cùng ăn cơm không?”
Trong giọng nói của Tiêu Vũ lộ ra sự chán nản mệt mỏi: “Mọi người ăn đi, hôm nay ta chỉ muốn nằm ở đây ngủ.”
Tinh thần và sức lực tiêu hao quá độ, nàng không muốn làm gì hết.
Khi Tiêu Vũ ngủ một giấc rồi tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi. Đã hơi hồi sức, Tiêu Vũ lại tiếp tục hành động.
Nàng không tạo ra nước, mà thành công nhân vận chuyển nước, gieo rắc giải dược khắp nơi để kịp giờ cơm trưa của quân địch, như vậy số thuốc giải này có thể trực tiếp đưa vào cơm nước của quân địch.
Đầu tiên đôi mắt của mọi người có hơi mơ hồ, sau đó dần dần kinh ngạc: “Chúng ta đang ở đâu đây? Chúng ta đang làm gì?”
“Ta là ai, ta đến từ đâu? Ta phải đi đâu?” Có người mở miệng đã là triết học.
Lúc này Vũ Văn Hoành đã phát hiện các tướng sĩ có điều không ổn. Nhưng đã không kịp rồi.
Có người to gan đã lớn tiếng nói: “Ta muốn rời đi!”
Lần này không cần Tiêu Vũ làm gì.
Không bao lâu, quân địch... à không, những người bị trúng độc đã ùn ùn rời đi. Sau khi qua sông, bọn họ mới phát hiện nơi đây là đồn trú của quân đội. Nhất thời, sắc mặt của mọi người trở nên tái mét, tiến thoái lưỡng nan.
Không ngờ, vào lúc này có một người cầm kèn đồng gào to: “Các huynh đệ, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, mau đến ăn cơm đi!”
Mọi người nửa tin nửa ngờ.
Nhưng có người vò mẻ chẳng sợ nứt: “Ta làm đào binh rồi, chắc không có kết quả gì tốt, những cho dù có chết ta cũng phải làm một con ma chết no!”
Người đó đánh bạo đi tới. Phát hiện không có ai tấn công hắn ta, đợi hắn ta là một bàn đầy ắp đồ ăn, phía trên cùng còn có thịt kho tàu bóng loáng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Nuốt xuống một miếng, thơm ngon mềm mọng.
Những người khác nhìn vậy thì sao có thể nhịn được?
“Xếp hàng! Đều có phần! Đừng có ồn ào cãi vã!” Có người bắt đầu duy trì trật tự.
Khi Tiêu Vũ quay về thì nhìn thấy cảnh này, nàng cảm thấy hình như cũng không mệt đến vậy. Bọn họ đều là những người dân vô vội, cũng không thể vì bọn họ trúng độc mà nàng giết chết bọn họ.
Nếu như có thể, chắc hẳn dân chúng cũng không muốn mất nước, ai mà không muốn sống cuộc sống an cư lạc nghiệp?
Nếu nàng đã là Công chúa, thì phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ dân chúng. Đây là cũng lí do tại sao nàng không diệt trừ Vũ Văn Phong rồi sống cuộc đời tiêu dao của mình ngay khi mới xuyên tới.
Vào thời kỳ đầu khi triều đại mới thay đổi, diệt trừ Hoàng đế không thể lấy lại giang sơn, sẽ chỉ khiến càng giang sơn dao động nhanh chóng, nàng cũng không có cách nào âm thầm ẩn náu, phát triển hèn mọn được.
Nhất thời các tướng sĩ của Kim Đăng quân phát hiện Công chúa thực sự không cho bọn họ lên chiến trường nữa... Chẳng trách khi đến phải cõng theo nồi sắt. Giống như bây giờ đột nhiên có thêm bao nhiêu miệng ăn, nồi không đủ to thì sao mà đủ dùng?
Hơn nữa không chỉ có các tướng sĩ đầu hàng, trong thành còn biết bao nhiêu dân chúng! Cuối cùng thì bọn họ hoàn toàn nhận thức rõ được định vị của bản thân rồi.
Bọn họ chính là Hỏa doanh phòng, chính là nhà bếp lưu động! Người đến quá nhiều, đồ ăn vừa nãy làm vốn không hề đủ, đã có người rửa nồi bắt đầu nấu cơm tiếp rồi.
“Hắc Thống lĩnh, tỏi của chúng ta không đủ dùng rồi!”
Hắc Phong nghe vậy vội nói: “Có ngay, ta cho người đi bóc tỏi ngay!”
“Sở Tướng quân, rau hẹ của chúng ta còn phải nhặt...”
“Có luôn!” Sở Diên ôm một bó rau hẹ vội vàng chạy đến.
Bây giờ từ trên xuống dưới đều bận rộn nấu cơm.
Hiện nay, người có địa vị cao nhất trong doanh trại này chính là những sư phụ cầm muôi.
Bởi vì Công chúa từng căn dặn, không tiếc giá nào phải để cho các huynh đệ cải tà quy chính được ăn no ăn ngon.
Đương nhiên... sau khi Tiêu Vũ xuất hiện, nàng cũng không có cách nào được nhàn rỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận