Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 178: Thấy Sắc Nổi Lòng Tham

.



Chương 178: Thấy Sắc Nổi Lòng Tham
“Ai có thể giải thích cho ta những người dưới núi kia là sao không?” Tiêu Vũ hỏi.
Sườn núi này vốn đã bị bao vây, vừa rồi Tiêu Vũ theo đuôi lại tăng cường binh lực. Nhìn sơ qua, bên dưới đã có vài trăm người rồi, bao vây sườn núi nhỏ này kín không kẽ hở, một con ruồi cũng không bay ra nổi.
Lúc này Dung Phi rất lý trí, nàng ấy vừa đưa một chén trà nóng cho Tiêu Vũ, vừa nói: “Bọn ta vừa tới bên này, định chờ Công chúa trở về lại tới chỗ Thủ quan kia báo cáo hành trình.”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Nên?”
Dung Phi nói tiếp: “Ban đầu bọn ta đang yên lành chờ trên ngọn núi này, thế nhưng không biết sao Thái thú Thương Ngô lại biết bọn ta ở đây.”
“Ông ta đích thân tới đây một chuyến.” Dung Phi thở dài một hơi.
Tiêu Vũ hỏi: “Thế nên ông ta phát hiện ta không có ở đây?”
Nếu là như vậy cũng rất rắc rối. Có điều lúc trước khi nàng rời khỏi không phải đã bịa chuyện rồi sao? Chỉ nói nàng đi gặp Thái tử rồi, sao, biện pháp này không có tác dụng nữa hả? Hay là dùng quá nhiều, sơ hở khắp nơi nên bị người ta phát hiện.
Dung Phi thở dài một tiếng: “Thái thú kia vốn dĩ không để ý Công chúa có ở đây hay không, mà là ông ta phát hiện trong đội ngũ chúng ta có một mỹ nhân tuyệt sắc.”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương không trang điểm nhưng trong dung nhan vẫn mang theo vài phần xinh đẹp quyến rũ. Lúc này nàng ấy ngồi đó vẫn không nhúc nhích nhưng lại khiến người ta có cảm giác thấy mà yêu.
Tô Lệ Nương mặt không thay đổi nói: “Thái thú kia kêu ta trở về Thái thú phủ với ông ta.”
“Ta từ chối.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.
Nói đến đây, Tô Lệ Nương khẽ cười một tiếng: “Không ngờ rằng ông ta vẫn không chịu tha cho ta.”
Tuy rằng nàng ấy cười nhưng Tiêu Vũ vẫn có thể cảm giác được cảm xúc của Tô Lệ Nương không ổn định.
“Là ta liên lụy đến mọi người, để ta xuống núi đi gặp tên Thái thú kia, các ngươi chỉ cần đến Ninh Nam là được.” Nói xong Tô Lệ Nương đã đứng dậy định xuống núi.
Tuy rằng Tô Lệ Nương là nữ tử nhưng lúc nàng ấy nói lời này, quanh người lại có cảm giác kiên quyết và lạnh lẽo. Có thể thấy Tô Lệ Nương đã chuẩn bị tinh thần hi sinh bất kỳ lúc nào.
Mọi người lập tức nhìn về phía Tô Lệ Nương, rất hiển nhiên bọn họ không muốn để Tô Lệ Nương xuống núi.
Hắc Phong đã bắt đầu mắng mỏ: “Mẹ nó, gia không tin không bảo vệ được một nữ tử!”
Vạn Hổ ở bên kia tuy rằng không phải người chung đường với bọn họ, nhưng lúc này ánh mắt hắn ta nhìn về phía Hắc Phong cũng tràn đầy kính nể.
Nói thật, mặc dù hắn ta là sai dịch nhưng cũng không tán thành cách làm của tên Thái thú Thương Ngô này. Hắn ta nghĩ nếu mình trở lại Thịnh Kinh, nhất định hắn ta sẽ nghĩ cách vạch tội tên Thái thú này!
Lúc này Tiêu Vũ tóm lấy cổ tay của Tô Lệ Nương, giọng điệu kiên định nói: “Lệ Phi nương nương, ngươi cứ an tâm ở đây, có ta ở đây, không ai có thể mang ngươi đi.”
Dung Phi thấy Tiêu Vũ đã lên tiếng thì lập tức khuyên nhủ: “Tô Lệ Nương, nếu bây giờ ngươi xuống núi thì có thể có kết cục gì tốt chứ?”
Tô Lệ Nương đưa tay lên sờ mặt mình, vết thương trên mặt nàng ấy đã gần như khỏi hắn, vì vậy lộ ra dung nhan như Yêu phi. Nàng ấy nói: “Nếu biết trước gương mặt này còn có thể rước tới rắc rối thì ta đã không chữa rồi.”
Tiêu Vũ cất giọng nói: “Hôm nay đối tượng của tên Thái thú này là nàng ấy, nếu chúng ta không hỗ trợ, thờ ơ lạnh nhạt, vậy đến ngày người gặp phải nguy hiểm là tỷ muội mẫu thân nữ nhi của các ngươi, ai sẽ vươn tay giúp đỡ các ngươi?”
“Thế nên ta muốn hỏi thử, các vị ở đây có tinh thần chính nghĩa, bằng lòng cùng ta hộ tống Lệ Phi nương nương bình an đến Ninh Nam hay không!” Tiêu Vũ cất giọng nói.
Tiêu Vũ nói lời này dĩ nhiên không phải nói cho người của mình nghe. Nàng đang cho những phạm nhân lưu đày này một cơ hội.
Có thể đồng hóa mấy người thì đồng hóa mấy người, tránh cho lúc thật sự đánh nhau không biết ai là địch ai là bạn, sẽ bị những người cùng nhau lưu đày này đâm một dao sau lưng.
Vào lúc này, đột nhiên Mạnh Thường đứng lên đi tới trước mặt Tiêu Vũ. Tiêu Vũ còn nhớ rõ tên Mạnh Thường này, một mình giết chết một con hổ, quả thật là một kẻ hung ác.
Mạnh Thường nói: “Công chúa, ta bằng lòng giúp ngươi.”
“Tuy rằng Mạnh Thường ta chẳng phải người tốt đơn thuần gì nhưng rơi vào cảnh hôm nay xem như là trừng phạt đúng tội, trả giá thật đắt”

Bạn cần đăng nhập để bình luận