Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 490: Quân Vương Cô Độc Rồi Cuối Cùng Cũng Sẽ Đạt Được Vương Quyền Bá Nghiệp

.



Chương 490: Quân Vương Cô Độc Rồi Cuối Cùng Cũng Sẽ Đạt Được Vương Quyền Bá Nghiệp
Nhìn Dung Phi, Tô Lệ Nương và cả Ngọc Tần là biết, hậu cung phi tần mà nhiều thì tranh đấu xâu xé nhau cũng càng nhiều, nàng nhất định sẽ không xử lý được. Bây giờ ngay cả suy nghĩ của Ngụy Ngọc Lâm nàng cũng không đoán ra.
Nếu thật sự là có ba ngàn trai lơ… Đến lúc đó chẳng phải là nước sôi lửa bỏng như ở trong chảo dầu sao?
Tiêu Vũ thầm lẩm bẩm: “Quân vương cô độc rồi cuối cùng cũng sẽ đạt được vương quyền bá nghiệp! Ta là quân vương cô độc kiêu ngạo, ta tự hào là quân vương cô độc!”
Kể từ khi Tiêu Vũ xuyên qua đến nay, mới đầu còn muốn ba ngàn trai lơ, đến giờ lại trở thành một quân vương cô độc kiên định, trong lòng cũng đã xảy ra thay đổi cực kỳ lớn.
Sau khi Tiêu Vũ trở về, nàng ngủ không ngon lắm. Chờ đến nửa đêm, Tiêu Vũ dịch chuyển không gian của mình đến Thẩm phủ.
Tiêu Vũ quyết định cầu người không bằng cầu mình. Chờ Ngụy Ngọc Lâm đi điều tra, còn không bằng tự mình đi xem trước. Dù sao nàng ở trong không gian, Thẩm Hàn Thu cũng không phát hiện được nàng!
Chỗ mà Tiêu Vũ dịch chuyển đến là ngay tại chuồng ngựa nhà Thẩm Hàn Thu. Chủ yếu là Thẩm phủ đã bị đốt sạch từ lâu, nhà Thẩm Hàn Thu cũng chỉ còn chuồng ngựa này còn sót lại, hơn nữa xung quanh cũng đã xây lên căn phòng đơn giản.
Trăng lên cao giữa trời, nhưng Thẩm Hàn Thu vẫn chưa đi nghỉ ngơi mà ngồi trên cái máng cho ngựa ăn bằng đá, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bên cạnh hắn ta còn có một bình rượu.
Thẩm Hàn Thu ngẩng đầu uống rượu, có một loại cảm giác như tan vỡ khó hiểu.
Thẩm Hàn Thu cúi đầu nói: “Điện hạ, thật xin lỗi. “
“Công chúa.” Thẩm Hàn Thu thì thào nói nhỏ.
Lúc Triệu Kiếm lấy áo choàng đến, nghe nói như thế lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: “Đại nhân, ngài đừng nói lung tung, nếu để cho người khác nghe được thì đầu của chúng ta đều khó giữ được.”
Triệu Kiếm cũng không đồng ý với cách làm của Thẩm Hàn Thu. Nhưng ai bảo Thẩm Hàn Thu là chủ tử của hắn ta chứ?
Thẩm Hàn Thu lấy một cái ban chỉ từ trong lồng ngực ra, trông hơi quen mắt.
Tiêu Vũ trốn trong không gian, cẩn thận nhìn qua… rồi tìm được vật này ở trong trí nhớ của Tiêu Vũ. Thứ này đúng là của nguyên chủ, nhưng đã mất rất lâu rồi. Nó đúng là di vật tiên hoàng hậu để lại, sau khi nguyên chủ làm mất thì không dám để lộ, chỉ âm thầm tìm kiếm.
Vậy là Thẩm Hàn Thu thật sự đang nhớ nhung nàng sao? Nhìn Thẩm Hàn Thu như vậy, không phải đã tra ra chân tướng rồi chứ?
Triệu Kiếm khoác thêm áo choàng cho Thẩm Hàn Thu, lúc này mới khuyên nhủ: “Công tử, ta biết ngài nhớ nàng, nhưng mà người đã không còn nữa, chuyện chúng ta có thể làm chính là nhìn về phía trước.”
Thẩm Hàn Thu nhìn về phía Triệu Kiếm: “Vậy ngươi nói xem, nhìn về phía trước như thế nào? “
“Chẳng lẽ thật sự phải để cho Vũ Văn lão cẩu sai khiến sao?” Thẩm Hàn Thu lạnh giọng nói.
Tiêu Vũ nghe vậy, trong lòng mừng rỡ!
Nhìn kìa!
Thẩm Hàn Thu bị chính mình nói hết một lần, đúng là đã về điều tra chuyện này rồi. Bây giờ nhìn Thẩm Hàn Thu như vậy, hẳn là hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng.
Triệu Kiếm càng sợ hãi hơn: “Đại nhân, cho dù bản thân ngài không muốn sống, vậy thì ngài cũng suy nghĩ đến các huynh đệ thuộc hạ một chút đi được không?”
Thẩm Hàn Thu tùy ý nói: “Triệu Kiếm, nếu ngươi sợ ta liên lụy đến ngươi, vậy thì đi đi.”
Triệu Kiếm vô cùng tức giận: “Cho nên đại nhân ngài cảm thấy, ta khuyên ngài những lời này là bởi vì bản thân mình tham sống sợ chết sao?”
Thẩm Hàn Thu lại đưa rượu lên uống.
Thẩm Hàn Thu không nói gì, nhưng Tiêu Vũ vẫn có thể cảm giác được trong từng cử chỉ của Thẩm Hàn Thu đã mang theo sát khí rồi. Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, nếu Thẩm Hàn Thu đi ám sát Vũ Văn Thành và Vũ Văn Phong, tỷ lệ thành công hẳn là rất cao.
Nhưng sau đó thì sao?
Cho dù hai người kia chết rồi vẫn còn có An Vương kia, còn có những người nhà Vũ Văn khác.
Còn cả người Văn gia! Đến lúc đó, thiên hạ đại loạn, cuộc sống của bách tính cũng sẽ chẳng tốt hơn bây giờ. Hơn nữa nếu như nàng đã nhìn thấy, đương nhiên không thể nào đứng nhìn Thẩm Hàn Thu một mình mạo hiểm.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Hàn Thu đột nhiên đưa mắt dừng trên thân cây nơi Tiêu Vũ đang ẩn nấp. Đương nhiên là Tiêu Vũ không tự hiện thân, chỉ là không gian dừng ở đây.
“Người nào ở đó!” Thẩm Hàn Thu lạnh giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận