Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 251: Công Chúa, Loa Của Người Chưa Tắt À

.



Chương 251: Công Chúa, Loa Của Người Chưa Tắt À
Coi như là kế hoạch của Tiêu Vũ thất bại, Liễu Sơn trốn ra khỏi đó cũng không có vấn đề gì.
“Công chúa, loa của người chưa tắt à?” Hắc Phong nghe được âm thanh hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Tắt rồi!”
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa. Đúng lúc đám người Trình Vận Chi đã đến trước mặt.
Tiêu Vũ liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là người của quan phủ, lập tức la lên: “Phanh lại phanh lại!”
“À không đúng, dừng ngựa dừng ngựa!”
Trình Vận Chi vội vàng dừng ngựa lại.
Hắn ta nhìn thấy đám người Tiêu Vũ đứng bên cạnh một cái hố to, đang nhìn xuống cái gì đó. Hắn ta thở phào một hơi: “Các ngươi chưa đến Kim Sơn trại à... Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng các ngươi đã đến Kim Sơn trại nữa!”
Trình Vận Chi thấy mình không cản được những người này, lập tức quay về chuẩn bị mang một số người tới cứu.
Hắn ta rất lo lắng khi người của Kim Sơn Trại trở về, đúng lúc đụng phải đám người Tiêu Vũ thì họ sẽ chết. Đây không phải là điều mà Thái thú và hắn ta muốn nhìn thấy.
Tiêu Vũ vô cùng nhiệt tình chào hỏi: “Các ngươi tới đúng lúc lắm! Mau tới đây, vừa nãy ta còn nghĩ làm thế nào để đưa người về đổi tiền thưởng đây.”
Trình Vận Chi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy nữ tử đội mũ màn che màu đen ngồi xổm bên cạnh một cái hố to, vẫy tay với hắn ta.
Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng hắn ta vẫn có thể cảm giác được sự nhiệt tình trong giọng nói của nữ tử.
Trình Vận Chi lại gần, ngờ vực nhìn xuống hố, nhất thời hắn ta lại câm nín không biết nên nói gì. Trong hố này lại có hơn trăm người! Nhìn cách ăn mặc, rõ ràng chính là sơn phỉ Kim Sơn trại!
Nét mặt Trình Vận Chi biến đổi khó lường, một lát sau Trình Vận Chi mới tỉnh táo lại: “Đây... đây là chuyện gì vậy? Sao người của Kim Sơn trại lại ở đây?”
Tiêu Vũ nói một cách hiển nhiên: “Không phải đã nói rồi sao? Bọn ta muốn san bằng Kim Sơn trại. Chỉ là đáng tiếc, những tên khác chạy rồi, bọn ta chỉ bắt được như vậy.”
Dùng từ “chỉ” này khiến Trình Vận Chi có chút hoài nghi nhân sinh. Đó đâu phải là điều mà một người bình thường có thể nói ra?
Đây chính là Kim Sơn trại đó! Những người này dùng thủ đoạn và biện pháp gì mà có thể bắt được nhiều sơn phỉ của Kim Sơn trại như vậy!
Trình Vận Chi nghĩ vậy, lên tiếng hỏi ngay.
Hắc Phong vô cùng khinh thường trả lời: “Còn không phải bởi vì bọn chúng ngu xuẩn à! Một cái hố lớn như vậy, đám người này cứ ào ào xông lên.”
Đầu óc Trình Vận Chi nhanh chóng vận chuyển, muốn nghĩ một từ để hình dung tâm trạng của mình lúc này. Hơn nửa ngày, Trình Vận Chi nghẹn đỏ mặt mới phun ra được một câu: “Trâu bò.”
Tiêu Vũ nói: “Được rồi, bớt nói nhảm đi, mau rút hết mớ củ cải trắng này lên tính xem bao nhiêu tiền, mang về đi, chậm trễ lại xuất hiện biến cố!”
Tiền phải nằm trong túi thì mới là tiền thật.
Trình Vận Chi vội vàng gật đầu: “Được, bọn ta đưa những người này lên mang về.”
Đám người Tiểu Lâm Tử cũng rất hưng phấn, nhất là Tiểu Lâm Tử, nghèo đến sợ, lần này đột nhiên được trực tiếp tham gia phi vụ lấy được nhiều tiền như vậy, hết sức vui mừng: “Cô nương, lần này chúng ta phát tài rồi!”
Tiêu Vũ có chút khiêm tốn: “Gia tài bạc triệu, đeo cọng lông chẳng tính là gì*, những người này còn chưa đổi được tiền đâu! Cứ bình tĩnh trước đã.”
*Ý câu này nói rằng những thứ đó không được coi là tài sản, vẫn có tính di động cao, có thể hiểu là tài sản chưa vào tay.
Mấy người ở Kim Sơn trại nghe Tiêu Vũ nói, tức giận đến mức tim gan đều đau.
Cái gì gọi là gia tài bạc triệu đeo cọng lông không tính? Bọn chúng chính là người sống sờ sờ! Nhưng lúc này những người đó ở trong mắt Tiêu Vũ không khác gì súc sinh cả.
Người của Kim Sơn trại không việc ác nào không làm, lừa nam chiếm nữ, đuổi cùng giết tận thương đội đi ngang qua, không phải súc sinh thì là cái gì? Nếu không phải còn có thể đổi chút bạc, Tiêu Vũ sẽ đổ đất vào chôn sống những tên này luôn!
Đương nhiên người dưới hố không muốn phối hợp. Nhưng không phối hợp cũng không còn cách nào khác, bởi vì Tiêu Vũ đã cung cấp dây thừng, quăng dây thừng thắt thòng lọng xuống, bắt được ai sẽ kéo người đó lên.
Càng phản kháng thì cái vòng này kéo càng chặt. Đương nhiên, cũng có người lựa chọn ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, không định đứng lên. Đối phó người như vậy càng dễ hơn, cứ đứng trên hố bắn tên xuống luôn.
Tóm lại, vì mạng sống, cuối cùng những người này đều ngoan ngoãn ném vũ khí, cam tâm tình nguyện bị trói lại, mang về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận