Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 184: Trốn Đi

.



Chương 184: Trốn Đi
Sau khi Lý Uyển ăn mấy viên ô mai thì xoa bụng mình, vẻ mặt dịu dàng: “A Vũ, lần này thật sự may mà có ngươi.”
Nếu không có A Vũ, đừng nói hài tử trong bụng nàng ấy, cho dù là chính nàng ấy cũng đã chết.
Tiêu Vũ cười phóng khoáng: “Ngươi là tẩu tử của ta, hài tử trong bụng ngươi là tử tự của Tiêu thị, đương nhiên ta không thể ngồi yên mặc kệ.”
“Tẩu tử, ngươi chỉ cần thả lỏng tinh thần, dưỡng thai thật tốt, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ dẫn ngươi về nhà.” Tiêu Vũ kiên định nói.
Hiện tại càng lúc Tiêu Vũ càng cảm thấy Tiêu Vũ tiền nhiệm này là kiếp trước của mình.
Dung mạo giống nhau, tên giống nhau, mặc dù Tiêu Vũ tiền nhiệm hơi hồ đồ một chút, nhưng rất nhiều thói quen sinh hoạt đều giống nhau, ví dụ như thích ăn gì, không thích ăn gì.
Đã là như vậy, nàng càng muốn xả giận cho Tiêu Vũ tiền nhiệm.
Hơn nữa nếu như nàng không làm như vậy mà tránh mũi nhọn của Vũ Văn gia, chỉ sống cuộc sống của mình, vậy ngày tháng cũng trôi qua trong bất an!
Dựa vào đức hạnh của Vũ Văn lão cẩu, ban đầu buông tha mình là vì thể hiện rõ lòng nhân từ buồn cười kia, đợi dư luận không còn để ý, ngôi vị Hoàng đế này đã ổn định, nhất định ông ta sẽ tìm cách diệt trừ nàng.
Nếu cả đời nàng mai danh ẩn tích thì thôi, còn nếu muốn sống một cách quang minh chính đại, vậy vốn dĩ là không thể nào!
Tất nhiên nàng không muốn mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống trốn Đông trốn Tây cả đời. Vì vậy thứ thuộc về nàng, nhất định nàng sẽ lấy lại.
Lý Uyển và các nương nương nghe Tiêu Vũ nói vậy trong lòng đều có cảm giác an tâm. Sau khi ở chung một khoảng thời gian, mọi người đã phát hiện Tiêu Vũ là người đáng tin từ lâu.
Lý Uyển kiên định gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi.”
Lúc này Tô Lệ Nương xốc rèm xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài một cái rồi tiếp tục nói: “Tuyết này rơi càng lúc càng lớn.”
Tiêu Vũ cũng thuận thế nhìn ra bên ngoài.
Tuyết đọng rất dày, may mà Tiêu Vũ có ngựa, nếu là phạm nhân lưu đày bình thường, y phục mỏng manh hơn một chút, đạp một cước xuống, hơn phân nửa sẽ bị nứt da, sau đó đông lạnh tay chân, vốn dĩ không thể còn sống tới Ninh Nam.
Lúc này Khang An và Lưu thị cũng ngồi trên xe ba gác.
Vốn dĩ Tiêu Vũ không muốn để ý hai người kia, nhưng Vạn Hổ lại theo dõi sát sao. Hắn ta tập trung tinh thần đưa mọi người tới Ninh Nam.
Hơn nữa Tiêu Vũ cũng không muốn vì hai người này vướng víu kéo chậm tốc độ tiến lên của mọi người, vì vậy chỉ có thể hời cho bọn họ, cùng nhau ngồi xe ba gác.
Theo lý mà nói, hầu hết phạm nhân lưu đày đều tràn ngập cảm kích với cách làm như vậy của Tiêu Vũ. Thế nhưng Khang An và Lưu thị lại không nghĩ như vậy.
Lưu thị nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi nói xem Công chúa này dùng ngựa mang theo chúng ta đến Ninh Nam, thế không phải muốn chúng ta đi chịu chết sớm một chút sao?”
Đường này khó đi như vậy, chờ đến Ninh Nam không phải càng là chỉ còn đường chết hay sao?
Khang An khẽ gật đầu tán thành: “Hơn nữa chúng ta vốn không điểm danh ở chỗ Thái thú Thương Ngô, đến Ninh Nam không chừng cũng không có hộ khẩu.”
“Đến lúc đó, thật đúng là cả đời cũng không có cơ hội trở về. Đến khi bệ hạ đại xá thiên hạ cũng sẽ không có phần của chúng ta.” Khang An tiếp tục nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Trong lòng Lưu thị lập tức bối rối.
Khang An híp mắt nói: “Chúng ta trốn đi.”
Lưu thị hơi run rẩy: “Trốn? Phạm nhân bỏ trốn là phải rơi đầu đấy!”
“Ta nói trốn là chạy khỏi Tiêu Vũ này, đến lúc đó chúng ta đi tìm Thái thú Thương Ngô, bẩm báo Tiêu Vũ muốn mưu phản. Đến lúc đó... chúng ta chính là công thần! Nói không chừng chẳng những chúng ta sẽ không bị xử phạt còn còn được đặc xá luôn!” Khang An thấp giọng, nhỏ giọng nói.
Hai người nhỏ giọng nói thầm.
Nhi tử của Lưu thị gần như nghe thấy hết, thiếu niên choai choai này chần chừ một chút rồi nói: “Mẹ, làm như vậy có phải không tốt không?”
Lưu thị vươn tay ra hung hăng ấn trán nhi tử Trương Căn của mình một cái, tức giận nói: “Ngươi biết cái gì? Không phải ta vẫn là vì ngươi hay sao!”
Trương Căn lập tức không dám nói tiếp nữa. Mẹ cậu luôn nói là vì cậu, ngay cả việc trên đường tìm một nam nhân khác sống qua ngày cũng là vì cậu. Mặc dù cậu bị lưu đày là vì mẹ cậu đầu độc hài tử nhà Đại bá, sau khi cậu biết, mẹ cậu nói là vì cậu... Cậu không có cách, đành phải giúp đỡ che giấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận