Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 626: Rau Diếp Cá

.



Chương 626: Rau Diếp Cá
Bởi vì Tạ Vân Thịnh đã mang vẻ mặt bối rối đến tìm Tiêu Vũ: “Công chúa, trong kim đăng của người còn hàng tồn không?”
“Hàng tồn gì?” Tiêu Vũ hỏi.
Tạ Vân Thịnh đáp: “Thì là rau xanh không đủ, thịt lợn vẫn còn nhiều... nhưng rau xanh không đủ rồi.”
Không bột đố gột nên hồ, nguyên liệu không ngủ làm đồ ăn cũng khá khó khăn. Cho dù là bữa này đủ thì bữa sau cũng không đủ.
Tiêu Vũ nghe vậy thì nói: “Các ngươi đợt chút!”
Rồi Tiêu Vũ quay người rời đi, đến một nơi không có ai, nàng bước vào không gian.
Trong không gian, từng mảnh rau cải, rau thơm, cải thìa, rau diếp, hồi hương và các loại rau xanh mơn mởn, sau đó Tiêu Vũ hô lên một tiếng: “Hầu Tiểu Thánh!”
Hầu Tiểu Thánh lập tức dẫn theo con cháu của mình xuất hiện trước mặt Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ mở miệng rồi chỉ huy: “Tích lũy công đức cho các ngươi, cơ hội để các ngươi sớm ngày thành tiên tới rồi!”
“Các ngươi giúp hái rau ở mảnh vườn kia ra.” Tiêu Vũ căn dặn.
Hầu Tiểu Thánh líu ra líu ríu chỉ huy một lượt.
Tiêu Vũ bổ sung, nói: “Với cả khoai lang và rau diếp cá bên kia nữa, cũng hái lên đi.”
Rau diếp cá là một loại rau rất tốt! Cũng là một trong những loại rau mà Tiêu Vũ thích nhất! Loại rau này giống như bún ốc vậy, ai thích thì sẽ vô cùng thích, người không thích chỉ cần ngửi mùi thôi đã thấy khó chịu.
Không bao lâu, Tiêu Vũ đã chuẩn bị xong rau, chuyển vào trong kim đăng.
Sau đó Tiêu Vũ xách Tạ Vân Thịnh đến, đổ các loại rau ra trước mặt hắn ra: “Từng này đủ chưa? Không đủ lại nói tiếp!”
Tạ Vân Thịnh nhìn các loại rau xanh như núi kia, có hơi sững sờ: “Công chúa, người lấy từ đâu ra nhiều loại rau như vậy!”
Tiêu Vũ chỉ chỉ lên trời, mở miệng nói: “Phụ hoàng ta nay đã được thành tiên, ta đốt hương cầu nguyện, rồi phụ hoàng chuyển vào kim đăng cho ta. Thực sự không dám giấu, kim đăng này là mấu chốt để ta và phụ hoàng liên lạc với nhau, đương nhiên cũng chỉ có ta mới có thể sử dụng kim đăng để liên lạc với phụ hoàng, người khác có lấy đi cũng vô dụng.”
Tạ Vân Thịnh ngưỡng mộ nhìn Tiêu Vũ: “Tiên Hoàng đúng là sủng ái Công chúa.”
Tiêu Vũ vô cùng tự hào: “Đương nhiên, đó là cha ruột của ta!”
Tạ Vân Thịnh đã bắt đầu làm việc, hắn ta phân loại số rau này, chở đi nấu ăn. Rau cải xào với nấm hương, hồi hương có thể gói bánh bao hồi hương.
Còn về rau diếp cá... Tạ Vân Thịnh chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng hắn ta không kìm được lòng hiếu kì mà ăn thử, cảm thấy chắc thứ này không ai thích ăn, thì dặn người tùy ý làm rau trộn, tuyệt đối không được cho quá nhiều vào những món ăn khác, nếu không sẽ lãng phí.
Nhưng không ngờ được, đợi khi cơm nước nấu xong, các tướng sĩ sinh sống ở những nơi khác lại ăn đến mức lệ nóng lưng tròng!
Có ngon hay không để khoan hãy nói đến, bởi vì đây là mùi vị của nhà! Tha hương xứ người, đã rất lâu rồi bọn họ không được nếm mùi vị của nhà.
Tiêu Vũ cũng hơi đói, một tay nàng mò hai cái bánh bao hương hồi vừa mới ra lò, sau đó lại bưng một bát mì, đựng đầy ắp rau diếp cá vừa trộn, sau đó nàng tìm một chỗ hơi hơi vắng người, ngồi xổm xuống bắt đầu ăn.
Lúc này Khổng tú tài mơ hồ xuất hiện trong đám người, vừa nhìn hắn ta đã thấy Tiêu Vũ ngồi xổm ở kia. Hắn ta đi đến đó.
Độc trên người Khổng tú tài đã được giải, những hắn ta không nhớ những chuyện xảy ra sau khi trúng độc, chỉ nhớ những chuyện trước đó, đương nhiên cũng nhớ Tiêu Vũ.
“Đây không phải Tiêu cô nương sao?” Khổng tú tài nhìn Ultraman trên mặt Tiêu Vũ, cảm thấy vô cùng thân thiết.
Vừa tỉnh một giấc dường như triều đại thay đổi, hắn ta cũng đang ở một nơi khác, khiến cho Khổng tú tài có một cảm giác như đi trên mây, không hề chân thực. Nay nhìn thấy Tiêu Vũ, Khổng tú tài thấy giống như tìm được người thân.
Tiêu Vũ có hơi bất ngờ, sau đó nàng đưa tay sờ mặt mình.
Xin lỗi... tuy rằng Ultraman đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nàng quên chà Ultraman ở trên mặt mình.
Đúng vậy, là dùng từ chà. Bởi vì rửa, nhưng rửa không sạch. Tiêu Vũ nhếch miệng cười với Khổng tú tài một cái.
Khổng tú tài nhìn Tiêu Vũ, hỏi: “Bên cạnh ngươi, có tiện không?”
Tiêu Vũ nghĩ nghĩ rồi dịch sang bên cạnh một chút. Tiêu Vũ đang ngồi xổm ở một chỗ đất khá bằng phẳng.
Khổng tú tài ngồi xổm xuống cạnh Tiêu Vũ, không nhịn được ăn một miếng bánh bao, ăn một miếng này khiến Khổng tú tài khẽ biến sắc.
Tiêu Vũ nhìn vậy thì hỏi: “Sao thế? Không ngon sao?”
“Đây là nhân hương hồi?” Khổng tú tài hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu: “Đúng vậy, hương hồi trứng gà.” Rất ngon.

Bạn cần đăng nhập để bình luận