Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 943: Quy Tắc Giới Động Vật

.



Chương 943: Quy Tắc Giới Động Vật
Tô Lệ Nương bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn không hiểu tính tình của A Vũ sao? Ngươi cứ chờ ở đây, chẳng những nàng sẽ không cảm động mà có lẽ còn tức giận.”
Ngụy Ngọc Lâm hết cách, đành phải nghe lời khuyên của Tô Lệ Nương trở về chỗ ở của mình trước.
“Sao vậy? Không gặp Ngụy Ngọc Lâm, cũng không gặp ta sao?” Tô Lệ Nương đến gõ cửa.
Tiêu Vũ đi tới mở cửa ra.
Tô Lệ Nương bước vào.
“A Vũ.” Tô Lệ Nương vừa tiến vào đã nhìn Tiêu Vũ từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi lại hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Không sao.”
Tô Lệ Nương mở miệng: “Sao ta cảm thấy... dạo gần đây mặt ngươi gầy, nhưng hình như cái bụng này lại béo lên”
Tiêu Vũ vô cùng hoảng sợ, lập tức vội vàng cúi đầu nhìn bụng của mình: “Béo? Không thể nào! Hai tháng đã lộ bụng rồi sao?”
Tô Lệ Nương: “Ha ha ha ha...”
Tiêu Vũ: “Ha ha ha ha...”
Tô Lệ Nương là cười khinh.
Tiêu Vũ là nụ cười lúng túng không thất lễ.
Tô Lệ Nương giận mà không có chỗ trút: “Chuyện lớn như vậy ngươi cũng muốn gạt ta hả? Ngoài miệng thì nói coi ta là kế mẫu, thế nhưng trong lòng vốn dĩ không coi ta thành cái thá gì đúng không?”
Nói xong Tô Lệ Nương cũng không mạnh mẽ nữa.
Vàng mắt của nàng ấy đỏ lên, giơ tay áo lau nước mắt.
“A Vũ, ta vẫn luôn xem ngươi thành người quan trọng nhất...”
Chậc.
Giai nhân tuyệt sắc như vậy ở trước mặt ngươi khóc thành như thế, ngươi có thể không mềm lòng sao?
Tiêu Vũ không biết người khác thì thế nào, dù sao nàng đã mềm lòng.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay ta mới biết mà.”
Tô Lệ Nương nghiêm mặt: “Nói thử xem, chuyện xảy ra khi nào? Hài tử này có lúc nào?”
Tiêu Vũ: “Thì là... như vậy đó.”
“Khoan đã, hài tử này là của Ngụy Ngọc Lâm sao?” Tô Lệ Nương lại hỏi.
Tiêu Vũ: “Phải.”
“Tiểu tử Ngụy Ngọc Lâm kia nhìn thì cũng ra dáng con người, như một người tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, không ngờ rằng vậy mà có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy.” Tô Lệ Nương trầm giọng nói.
Tiêu Vũ nhỏ giọng bảo: “Tô nương nương, ừm, có thể có một loại khả năng, người chủ động làm chuyện này... là ta hay không?”
Tiêu Vũ đã hận không tìm được một cái lỗ để chui vào rồi.
Nhưng người nào làm người đó chịu.
Nàng cũng không thể để Ngụy Ngọc Lâm người ta chịu tiếng xấu thay cho người khác đúng không?
Ngụy Ngọc Lâm vui mừng làm cha*, nhưng bản thân lại không biết đã xui xẻo lắm rồi, chuyện này cũng đừng đổ lên người hài tử xui xẻo này nữa.
(*Ngôn ngữ mạng, chỉ việc mãi mới chờ đến lúc có được nữ thần chờ mong đã lâu trong lòng, nhưng vì trong bụng nữ thần đã mang theo con của người khác, lại không có ai muốn nhận nợ, vì vậy tìm ngươi làm cha của hài tử.)
Tô Lệ Nương bất lực đỡ trán.
Nàng ấy đã không biết nói gì cho phải.
Một hồi lâu, Tô Lệ Nương giơ ngón cái lên: “Công chúa lợi hại.”
Tiêu Vũ: “Nương nương đang mỉa mai ta sao?”
Tô Lệ Nương: “Ta đang bội phục ngươi.”
Tiêu Vũ: “...” Vẫn cảm thấy mỉa mai.
Tô Lệ Nương: “Công chúa, có một loại khả năng ngươi có tật giật mình hay không?”
Tiêu Vũ đã không phản bác được: “Nương nương, ngươi đừng nói nữa, ta đã bắt đầu không đất dung thân rồi.”
Tô Lệ Nương thở dài một tiếng: “Vậy kế tiếp ngươi định làm thế nào?”
“Thành thân với Ngụy Ngọc Lâm sao?” Tô Lệ Nương hỏi.
Tiêu Vũ: “Đừng hỏi, hỏi chính là không muốn thành thân, cũng không muốn cho hắn biết đến sự tồn tại của hài tử này.”
Tô Lệ Nương: “Ngươi và Dung Phi nương nương thật đúng là cùng chung huyết thống.”
“Ta còn nhớ lúc trước ngươi cảm thấy Dung Phi nương nương làm chuyện này không vẻ vang, còn lén lút đi bồi thường cho người ta.” Tô Lệ Nương bổ sung.
Tiêu Vũ mím môi, đáng thương nhìn Tô Lệ Nương.
Dáng vẻ này xem như đã học được bản lĩnh của Tô Lệ Nương mười phần mười.
Tô Lệ Nương xoa thái dương: “Thôi được, ngươi muốn làm gì cũng được, ta cũng không khuyên ngươi nữa.”
“Nhưng có một điều, sau này ngươi không thể nhảy nhót lung tung nữa. Nếu đã định giữ lại hài tử này rồi thì phải chịu trách nhiệm với hài tử, cũng phải chịu trách nhiệm với thân thể của mình.” Tô Lệ Nương bất đắc dĩ nói.
Tiêu Vũ vội vàng gật đầu: “Ta biết ngay Tô nương nương tốt nhất!”
Con người Tô Lệ Nương là mạnh miệng mềm lòng.
Lúc nói chuyện có thể khiến người ta tức chết
Nhưng đối với Tiêu Vũ cũng thật sự là tốt khỏi phải bàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận