Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 173: Bứng Cây Liễu Rũ

.



Chương 173: Bứng Cây Liễu Rũ
Tiêu Vũ đi qua xem thử khóa trên cửa rồi mở ra một cách dễ dàng. Đối với một người thường xuyên đi ăn trộm thì đây chẳng phải việc gì khó.
Hình như lao đầu cũng không ngờ rằng lại có người chạy trốn, vì vậy đang ngủ say sưa ở chỗ cửa. Tiêu Vũ rất dễ dàng rời khỏi nơi này.
Nàng tìm một chỗ cao, quan sát toàn cảnh Nguyệt Tuyền trấn, nghĩ xem mình nên bắt đầu ra tay từ đâu trước.
Chính giữa Nguyệt Tuyền trấn có một nguồn suối tự nhiên, cỏ cây gần đó vô cùng tươi tốt, nhiệt độ vừa phải.
Thủ quan Hàn Bất Vi đặt tên cho nơi này là Tiểu Thịnh Kinh, ý là hoài niệm ngày tháng ở Thịnh Kinh. Lúc này Hàn Bất Vi đang bày yến tiệc tiếp khách trong phòng khách ở chỗ này.
“Bây giờ Vũ Văn gia đã có được thiên hạ, Hàn đại nhân, những ngày an nhàn của ngươi sắp tới rồi.” Một người trong đó lấy lòng nhìn Hàn Bất Vi.
Hàn Bất Vi là một nam tử gầy yếu độ chừng hơn bốn mươi tuổi, lúc này ông ta rất khiêm tốn nói: “Các ngươi nhất định đừng nói vậy, chuyện sau này ai mà biết được chứ.”
“Hàn đại nhân, ngươi đừng khiêm tốn nữa, có ai không biết ngươi chính là môn khách* của Vũ Văn phủ, lúc trước Hoàng đế tiền triều vốn muốn phán ngươi lưu đày, là Thừa tướng đại nhân bảo vệ ngươi. Bây giờ bệ hạ đăng cơ nhất định sẽ nhớ tới cựu thần của mình.” Người nọ tiếp tục nói.
(*Người có tài năng được mời về nhà làm khách, lo việc ăn mặc để dùng đến khi cần thiết.)
Hàn Bất Vi nghe thấy thế thì khóe môi hơi cong lên: “Nếu bệ hạ thật sự có thể nhớ tới ta, hạ chiếu cho ta quay về Thịnh Kinh, nhất định ta sẽ mang theo chư vị huynh đệ cùng nhau trở về!”
Lúc Hàn Bất Vi nói lời này cũng đã cầm chén rượu trong tay, trong lúc nhất thời ăn uống linh đình.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, thì ra tên Hàn Bất Vi này chính là tay sai của Vũ Văn gia.
“Không nói tới những chuyện khác nữa, Tiểu Thịnh Kinh này của Hàn đại nhân ở thật là thoải mái.” Người nọ cảm thán.
Hàn Bất Vi cao giọng cười bảo: “Ai mà ngờ được rằng nơi Ninh Nam hoang dã này còn có thế ngoại đào nguyên như thế. Vận may của ta vẫn rất không tồi, có điều cũng phải nhờ có các vị huynh đệ săn sóc.”
Lúc trước Tiêu Vũ đã nghe huynh đệ Tôn gia nói, Tiểu Thịnh Kinh ở Nguyệt Tuyền trấn này không phải là nơi mà người bình thường được phép tiến vào.
Những người có thể vào được đều là người cực kỳ thân thiết với Hàn Bất Vi. Đương nhiên, những người này... cũng không phải người tốt gì.
Thừa dịp những kẻ này say rượu dắt díu nhau trở về nghỉ ngơi, Tiêu Vũ ngồi xuống bên cạnh nguồn suối.
Nước suối này chảy ra ngoài liên tục, tập trung thành một cái hồ nhỏ.
Trong lòng Tiêu Vũ tính toán, nếu mình thu cả cái hồ nước này vào trong không gian của mình thì không gian có bị lũ lụt hay không?
Vừa nghĩ tới việc này, Tiêu Vũ đã cảm giác được vị trí của nguồn suối. Nàng suy nghĩ một cái, nguồn suối kia lập tức không còn chảy nước nữa, bên trong không gian của nàng vây mà có thêm một nguồn suối.
Tiêu Vũ vốn chỉ muốn lấy nước này đi, sau này thường xuyên tới đây, những người này sẽ không có nước để dùng nữa.
Ở chỗ như Ninh Nam, nước còn quý giá hơn vàng bạc của cải. Thật không ngờ rằng không gian của nàng thậm chí cả nguồn suối cũng có thể lấy đi! Có vẻ đây là khả năng tặng kèm sau khi không gian xảy ra thay đổi.
Đã có nguồn suối, Tiêu Vũ không hề để ý tới hồ nước loại nhỏ kia nữa. Tay nàng ấn lên một thân cây ở gần đó, gần như không dùng sức, cái cây kia đã tự nhiên biến mất, xuất hiện trong không gian của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ híp mắt, sau đó giẫm chân một cái, ngay cả hoa cỏ cây cối bên trong Tiểu Thịnh Kinh cũng bị Tiêu Vũ mang vào trong không gian.
Đồng thời, cả người Tiêu Vũ đã có chút kiệt sức. Nàng xoay người tiến vào không gian, nằm trên giường lớn trong không gian nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, âm thanh kỳ lạ bên ngoài đã kinh động đến không ít người.
“Gặp... gặp quỷ rồi!”
“Có ma!”
Bọn họ nhân hoảng sợ hét lên, chẳng bao lâu sau Hàn Bất Vi đã không vui đi tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hàn Bất Vi vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, có chút mắt say lờ đờ mờ mịt đi tới trước nhìn một cái, ông ta lập tức vô cùng hoảng sợ.
Tiểu Thịnh Kinh mới vừa rồi còn cành lá rậm rạp, tràn đầy hoa cỏ thơm ngát vậy mà đã trở nên trụi lủi.
Cây liễu rũ lúc trước ông ta trồng đâu? Còn có mẫu đơn trồng lúc trước nữa? Sao đều biến mất cả rồi!
Hàn Bất Vi thoáng cái đã tỉnh táo: “Chuyện này là sao?”
Vấn đề của Hàn Bất Vi cũng là điều khiến mọi người khiếp sợ.
“Chuyện này cũng tà môn quá rồi.” Không biết là ai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận