Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 559: Nhất Định Phải Đưa Tin Ra Ngoài!

.



Chương 559: Nhất Định Phải Đưa Tin Ra Ngoài!
Tiêu Vũ cũng kêu người múc một chén thịt dê hầm cà rốt cho mình.
Nguyên liệu nấu ăn đơn giản như vậy, không dùng quá nhiều gia vị, cảm giác nguyên nước nguyên vị khiến Tiêu Vũ cảm thấy rất ngon. Quan trọng hơn là cảm giác ăn tiệc cơ động này sẽ khiến người ta cảm thấy cơm thơm trong chén.
Tiêu Vũ tìm một cái gốc cây bưng chén ngồi xổm xuống ăn.
Không bao lâu sau, Tiêu Nguyên Cảnh cũng sáp lại.
Chờ lúc Tiêu Dục đến tìm hai người lập tức nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ kia ngồi bên cạnh nhau gặm thịt.
Hắn ta do dự mãi, cuối cùng cũng ngồi xổm xuống theo.
Ăn xong, Tiêu Dục cảm thán một câu: “Đúng là ăn thế này ngon hơn đứng ăn một chút.”
Lúc này không ai chú ý tới ở trong góc, Vũ Văn Thành trên người mang theo xiềng xích, nhìn thấy cảnh tượng này trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà Tiêu thị cũng đã mất nước rồi mà bọn họ còn có thể sống thoải mái hơn mình!
Cho dù là lúc trước khi hắn ta vẫn còn là Thái tử, cuộc sống cũng không được thoải mái như vậy!
Từ khi Vũ Văn Phong trở thành Hoàng đế, trong hoàng tộc Vũ Văn vẫn luôn thiếu tiền thiếu lương thực, cuộc sống trôi qua không dễ chịu.
Đột nhiên trong lòng Vũ Văn Thành có một ý nghĩ to gan.
Phải nghĩ cách bỏ chạy, hơn nữa đưa tin ra ngoài!
Nhất định phải đưa tin ra ngoài!
Lúc biết Vũ Văn Thành chạy trốn đã là sáng sớm hôm sau.
Sau khi Tiêu Vũ biết tin tức này thì sắc mặt khó coi.
Nàng thật sự không ngờ rằng tên Vũ Văn Thành này vậy mà chạy được!
“Điều tra cho ta! Hắn ta chạy thế nào?” Tiêu Vũ hỏi.
Không bao lâu sau đã có câu trả lời
Hắc Phong ấp a ấp úng nói: “Công chúa, thuộc hạ điều tra xong rồi, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Tiêu Vũ hỏi.
Mặt Hắc Phong đỏ lên, hắn ta cảm thấy mình nói ra lời này cũng mất mặt: “Vũ Văn Thành ngủ với thủ vệ một lần, trộm chìa khóa rời khỏi.”
Tiêu Vũ hơi sửng sốt.
“Thủ vệ là nam hay nữ?”
Hỏi xong câu này, Tiêu Vũ xem như đã hiểu, chắc là nam. Còn có người có sở thích này sao?
Có điều thế giới to lớn, không thứ gì không có. Vũ Văn Thành coi như là một tên mặt rất trắng, trước ngực cũng phát dục rất tốt... Nếu thật sự gặp phải loại người có sở thích kỳ quái đặc biệt, có lẽ thật sự có thể tiếp nhận chuyện này.
Chỉ là người có loại sở thích này kỳ lạ, nhưng kỳ lạ hơn chính là Vũ Văn Thành có được không?
Vũ Văn Thành thật sự, bằng lòng bán thân?
Khóe môi Tiêu Vũ bỗng giật giật, cảm thấy một lời khó nói hết.
Thật đúng là không ngờ rằng cái tên Vũ Văn Thành này vậy mà thật sự có thể nghĩ thông.
Đương nhiên, đối với việc Vũ Văn Thành chạy thoát này, Tiêu Vũ cũng không lo lắng quá lâu. Dù sao bất kể thế nào nàng cũng phải lấy lại non sông, cho dù Vũ Văn Thành có trốn thì sao chứ?
Sớm muộn gì hắn ta vẫn sẽ là cá trong chậu của nàng, không gây ra được chuyện gì quá lớn.
Nói tới tên Vũ Văn Thành kia chạy trốn tới Nguyệt Tuyền trấn còn thuận tiện đưa Tiêu Tiên Nhi đi.
Hai người kia vậy mà đã kết bạn với nhau chạy nạn, định cùng nhau trốn khỏi Ninh Nam, sau đó trở lại Thịnh Kinh tìm Vũ Văn Phong, nói Vũ Văn Phong dấy binh đến Ninh Nam.
Không thể không nói, suy nghĩ hiện tại của hai người kia vẫn rất ngây thơ. Lúc này Tiêu Vũ cũng đã bắt đầu tập hợp đại quân của mình.
Đống sơn trại của Tiêu Vũ, đúng vậy, đống sơn trại. Tiêu Vũ đã có hơn một trăm lẻ tám cái sơn trại.
Người ta là một trăm lẻ tám vị tướng, tới chỗ Tiêu Vũ thì lại khác, sơn trại phải xây dựng một trăm lẻ tám cái.
Tất cả sơn trại lớn nhỏ nối liền lại với nhau như một chuỗi hạt, đợi đến lúc Vũ Văn Phong chú ý tới nhiều sơn trại như vậy thì mọi chuyện đã xong, hoàn toàn không còn kịp nữa.
Tiêu Vũ đưa một tờ chiếu lệnh ra ngoài, binh sĩ của tất cả các sơn trại lớn cũng bắt đầu tập kết. Sơn trại nhỏ thì tập trung về phía sơn trại lớn, mấy chục vạn đại quân hội tụ mà thành.
Cùng lúc đó ở Thịnh Kinh.
Lúc này Vũ Văn Phong đang ngồi trên long ỷ, giận điên lên nhìn thần tử bên dưới, tức giận nói: “Lưu đày đến Ninh Nam! Lưu đày! Lưu đày hết...”
Nói xong lời này, bên cạnh lập tức có người nhắc nhở: “Bệ hạ, ngài đừng lưu đày thần tử nữa, còn lưu đày nữa... chúng ta sẽ không có ai để dùng nữa rồi.”
Người nói lời này tên là Lưu Sơn Hành. Lúc trước gã ta chính là mưu sĩ bên cạnh Vũ Văn Phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận