Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 365: Người Có Thể Không Trông, Nhưng Tiền Phải Nhìn Cho Kỹ

.



Chương 365: Người Có Thể Không Trông, Nhưng Tiền Phải Nhìn Cho Kỹ
Đây không phải là chuyện tiền từ trên trơi rơi xuống đó sao?
Tiết Quảng Sơn đã nghĩ xong con đường trở mình của bản thân...
Nhưng Tiêu Vũ biết dự tính của Tiết Quảng Sơn, cũng có chút đồng tình với Tiết Quảng Sơn.
Vốn nàng định tự mình đi liên lạc với các Thái thú khác, nhưng không ngờ rằng bản thân Tiết Quảng Sơn muốn kiếm tiền chênh lệch giá!
“Công chúa, chúng ta có cần phái người trông chừng Tiết Quảng Sơn không?” Quỷ Mặt Đen hỏi.
Tiêu Vũ nghĩ rồi nói: “Không cần thiết, chúng ta trông chừng lương thực là được.”
Người có thể không trông, nhưng tiền phải nhìn cho kỹ.
Nhưng số lượng lương thực lớn như vậy, nhưng không phải ai ai cũng có bảo vật như kim đăng.
Về phần Tiết Quang Sơn lấy lương thực rồi muốn kiếm bao nhiêu tiền chênh lệch giá? Vậy là chuyện của Tiết Quảng Sơn rồi!
Bởi vì... cho dù Tiết Quảng Sơn có thể bán năm mươi lượng một thạch lương thực, đến khi Tiết Quảng Sơn không giao được hàng, nhất định sẽ bị cắn trả.
Kế hoạch của Tiêu Vũ, được tiến hành một cách vững vàng không rối loạn.
Rất nhanh, Tiết Quảng Sơn đã kiếm ra được năm vạn lượng bạc đến cửa hàng mua lương thực.
Cửa hàng lấy lương thực từ trong khi nhà kho của Quỷ Mặt Đen, sau đó đưa đến phủ của Tiết Quảng Sơn.
Vương đương gia nhìn Tiết Quản Sơn nói: “Thái thú đại nhân, ngươi đưa tiền ta đưa hàng rồi.”
Tiết Quảng Sơn gật đầu: “Lương thực khá tốt, nếu như vẫn còn thì chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.”
Vương đương gia nhớ đến lời dặn của công tử nhà mình, nên nói: “Số lương thực này ta vận chuyển từ ngoại bang đến, khó lắm mới có được, bán xong đợt này thì ta về Ngụy quốc rồi.”
Tiết Quảng Sơn gật đầu: “Cũng được.”
Vương đương gia đưa số ngân lượng có được đến Ám Ảnh lâu, người của Ám Ảnh lâu kiểm kê, để lại số tiền chênh lệch, còn dư ra hơn bốn vạn lượng bạc thì đưa thẳng đến Ninh Nam.
Lúc này, Tiết Quảng Sơn nhìn thấy lương thực đầy kho thì rất là hưng phấn.
“Canh chừng cho ta! Một con ruồi cũng không được để nó bay vào!” Tiết Quang Sơn trầm giọng nói với kho lúa.
“Không, ta phải tự mình canh chừng!” Tiết Quảng Sơn rất không yên tâm.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Ông ta từng mất lương thực, không chỉ lương thực, đến ngói nhà cũng mất, lần này đương nhiên không thể để chuyện cũ tiếp tục xảy ra.
Trước khi số lương thực này được bán ra, ông ta tuyệt đối sẽ không đi ngủ!
Cũng may, ông ta đã thông báo cho người của các Thái thú đến lấy lương thực rồi, bọn họ đã lên đường khi ông ta mua lương thực rồi, chắc hẳn sáng mai sẽ đến nơi.
Đợi bọn họ đến là ông ta yên tâm rồi.
Còn về sau này, đám người này có bị mất hàng vậy thì cũng không liên quan đến ông ta!
Thiên linh linh địa linh linh, Trộm Nồi Tặc có thể ghé thăm các quận khác được không? Đừng có lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Thương Ngô nữa?
Không thể không nói, nay Tiết Quảng Sơn hận Trộm Nồi Tặc chết đi được, hận Trộm Nồi Tặc, nhưng đồng thời sâu trong lòng ông ta lại có một nỗi sợ, kính sợ nhiều hơn.
Ông ta bắt đầu mượn sự trợ giúp của huyền học, hy vọng có thể khiến mọi việc của bản thân thuận lợi.
Chỉ cần Trộm Nồi Tặc không đến chỗ ông ta trộm đồ, ông ta cũng không dám trêu chọc Trộm Nồi Tặc nữa!
Đúng vậy, nay điều mà Tiết Quảng Sơn muốn, chỉ có hai chữ: trở mình!
Lý tưởng là tốt đẹp nhưng sự thật lại rất tàn khốc.
Tiết Quảng Sơn canh giữ ở trong kho lương thực cũng không thể không ngủ gật đúng không?
Con hổ còn có lúc ngủ gật, huống hồ một là con người.
Tiết Quảng Sơn chịu đựng đến trời vừa tờ mờ sáng thì đã bắt đầu không chịu nổi.
Ông ta vừa mới nhắm mắt lại thì lương thực trong kho vô hình trở nên thiếu rất nhiều.
Dường như Tiết Quảng Sơn nhận thấy được có điều gì đó không thích hợp, vì thế đang mơ mơ màng màng lại mở to mắt nhìn lướt qua, khi đảo mắt nhìn một cái thì thấy bên trong kho lương thực trống trơn, không có ai cả.
Tiết Quảng Sơn thấy vậy thì cảm thấy yên tâm.
Hiện tại ông ta không tin ai cả, chỉ tin mỗi bản thân mình.
Sau khi phát hiện không có ai thì Tiết Quảng Sơn lại nhắm hai mắt lại.
Tiêu Vũ im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trong đống lương thực, vừa vận dụng tư tưởng một tí thì toàn bộ lương thực đã nằm trong không gian của chính mình.
Nàng cũng tiến vào không gian cùng với đám lương thực này.
Đúng vậy, lần này nàng không có lẻn từ bên ngoài vào mà trực tiếp ẩn nấp ở trong đám lương thực rồi tiến vào không gian, không gian ở trong hiện thực cũng di động theo đám lương thực này, ngay cả Tiêu Vũ cũng cùng tiến vào kho lương thực của Tiết Quảng Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận