Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 597: Bắt Người Để Sung Quân Sao

.



Chương 597: Bắt Người Để Sung Quân Sao
“Tóm lại chính là cô độc cô độc, Ngụy Ngọc Lâm, ngươi phải có chút tâm sự nghiệp, đi gây dựng sự nghiệp, đừng cứ nghĩ tới chuyện yêu đương với ta mãi.”
Tiêu Vũ bắt đầu thuyết giáo.
Đột nhiên Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười.
Không thể không nói, dáng vẻ của Ngụy Ngọc Lâm rất tuấn tú.
Lúc hắn cười khiến Tiêu Vũ cũng có chút hoảng hốt.
Cũng may con cóc cô độc trong tay Tiêu Vũ lại kêu một tiếng.
Tiêu Vũ lập tức hoàn hồn.
Trên đầu chữ sắc có một con dao! Tiêu Vũ ngươi phải tỉnh táo! Tiêu Vũ yên lặng nhấn mạnh trong lòng mình một phen.
Ngụy Ngọc Lâm lại nói: “Ta tới tìm Công chúa là biết Công chúa có chỗ khó, muốn giúp Công chúa.”
“Lần này Công chúa đến Thịnh Kinh là vì chuyện thuật vu cổ kia đúng không?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ta đã điều tra được, dạo gần đây Vũ Văn Phong bí mật bắt đi rất nhiều nam nữ trẻ tuổi.” Ngụy Ngọc Lâm thấp giọng.
Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm bảo: “Thế nên giống như Công chúa, một thân một mình, vẫn đừng nên đi lung tung bên ngoài.”
Tiêu Vũ nói: “Bắt người để sung quân sao?”
Vậy cũng quá mất trí rồi đó hả?
Nhưng chuyện này thì có gì đáng để nói chứ?
Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói: “Những người này không phải vì sung quân, cả trẻ con ba tuổi cũng bắt, có thể vì sung quân được sao?”
“Ta thấy rõ ràng là Vũ Văn Phong luyện chế độc dược gì đó, đang cần dùng người làm thuốc dẫn...” Lúc Ngụy Ngọc Lâm nói tới những điều này thì mày cau lại.
Tiêu Vũ thoáng sửng sốt: “Có chứng cứ xác thực gì không?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta có thuộc hạ đã từng liều chết trà trộn vào, lúc ra ngoài suýt chút nữa mất mạng, vẫn là dùng nước thánh lúc trước Công chúa để lại mới bảo vệ được tính mạng.”
Tiêu Vũ nghe thế thì sắc mặt hơi thay đổi một chút.
Nếu thật sự có chuyện như vậy, thế thì tên Vũ Văn Phong kia cũng quá độc ác mất trí rồi.
Tiêu Vũ lập tức nói: “Ta xuống xe đi dạo.”
Trăm nghe không bằng một thấy!
Nếu như tên Vũ Văn Phong kia cần người sống để làm chuyện gì đó độc ác thì chắc chắn sẽ không tha cho một nữ tử một thân một mình đi lại bên ngoài vào lúc ban đêm cấm đi lại.
Ngụy Ngọc Lâm sầm mặt: “Nàng đi một mình? Lẽ nào nàng không sợ sao?”
Tiêu Vũ không nhịn được giả bộ ngầu: “Ta là Tiêu Vũ, không sợ gì hết!”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy Tiêu Vũ như vậy cũng có chút bất lực đỡ trán.
Có đôi khi thoạt nhìn Tiêu Vũ rất bình thường, nhưng có đôi khi... Tiêu Vũ cứ như một người thiếu tâm nhãn vậy.
Ngụy Ngọc Lâm ngoài tức giận cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: “Bổn vương đi với nàng.”
Đúng thế.
Ngụy Ngọc Lâm vừa cảm thấy Tiêu Vũ là người tâm nhãn, vừa chuẩn bị gia nhập vào hàng ngũ thiếu tâm nhãn, trở thành một kẻ thiếu tâm nhãn lớn.
Tiêu Vũ rất bất ngờ: “Ngươi đi với ta sao?”
Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói: “Ta phái thủ hạ đi phát hiện bí mật, hơn nữa ta kinh doanh ở Thịnh Kinh này nhiều năm, những gì ta biết vượt xa nàng, mang theo ta sẽ không khiến nàng vướng víu.”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng sảng khoái gật đầu: “Được.”
Lúc trước khi nằm vùng, Tiêu Vũ cũng không ít lần mang theo thuộc hạ.
Tên Ngụy Ngọc Lâm này trông có vẻ là một tên ma ốm bệnh liên tục, nhưng kiểu tuyển thủ bệnh tật thế này là lòng dạ đen tối nhất, tâm nhãn khá nhiều.
Mang theo Ngụy Ngọc Lâm chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Nếu thật sự gặp phải phiền phức...
Thì nhét Ngụy Ngọc Lâm vào trong bao bố, ném vào trong không gian là xong.
Bây giờ nàng đã có thể dùng không giang mang theo người dịch chuyển ở khoảng cách ngắn rồi.
Tóm lại, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Dựa theo suy nghĩ như vậy, Tiêu Vũ đồng ý cũng thoải mái.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Ngụy Ngọc Lâm: “Có điều nếu mang theo ngươi, cách ăn mặc của ngươi thế này là không được.”
Tiêu Vũ nói xong thì bắt đầu móc bảo bối ra.
Bây giờ kim đăng đã không còn là bí mật nữa.
Vì vậy Tiêu Vũ dùng không kiêng dè gì cả.
Nàng cứ như vậy mà lấy đồ ra.
Ngụy Ngọc Lâm đưa tay cầm tất chân lên, hỏi: “Cái này là thứ gì?”
Tiêu Vũ lấy ra một cây kéo xoèn xoẹt hai nhát, thắt ở một đầu, mở miệng nói: “Đây là khăn trùm đầu.”
“Cái này thì sao?” Ngụy Ngọc Lâm lại hỏi.
Tiêu Vũ chỉ vào mấy tấm thẻ nhỏ nói: “Ultraman và tiểu quái thú.”
“À không đúng, chúng ta đi nằm vùng, không phải đi ăn trộm, tạm thời không dùng được cái khăn trùm đầu này, ta cất trước đã.” Tiêu Vũ nói xong thì tỏ vẻ xin lỗi nhét thứ đó trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận