Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 220: Người Mới

.



Chương 220: Người Mới
Vừa tiễn Thiết Sơn đi, lúc Tiêu Vũ chuẩn bị quay về Ninh Nam thì phát hiện ra một nhóm người bị quan binh áp giải từ xa tới. Tiêu Vũ nhìn thấy những người này, nhất thời trở nên cảnh giác.
Những người này mới vừa tiếp cận rãnh trời, đã bị thuộc hạ của Tiêu Vũ ngăn cản.
“Các ngươi là ai? “Người phụ trách trông coi rãnh trời tên là Hoàng Nhạc, cái đầu khá lớn, vẻ mặt hung dữ. Nhưng đây là thuộc hạ trung thành của Tạ Quảng phủ cho nên Tiêu Vũ cũng tin tưởng người này.
Lúc này, Tiêu Vũ mới chú ý tới binh sĩ áp giải những người này đến đây chính là Tiết Tam mà mình đã gặp trước đó.
Về phần... Những người bị áp giải.
Chậc.
Thú vị đấy.
Không ngờ lại là Lưu chưởng quầy của lò nung lúc trước mình bán ngói!
Lưu chưởng quầy ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, để lại một chòm râu dê, bởi vì lạnh, hai tay ông ấy khoanh trước ngực, đút ở trong tay áo, sắc mặt xám ngoét.
Còn phía sau Lưu chưởng quầy là một đám nam nữ già trẻ, trong mắt tất cả mọi người đều ngấn nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Ta chính là Thương Ngô thủ quân Tiết Tam, ta phụng mệnh Thái thú Thương Ngô quận đưa những tội nhân này đến đây, còn ngươi là ai?” Tiết Tam hỏi.
Hoàng Nhạc mở miệng nói: “Ta là binh sĩ trông coi nơi này do Thái thủ Ninh Nam quận Hàn Bất Vi phái tới, đắc tội rồi.”
Lúc Hoàng Nhạc nói lời này, muốn tìm kiếm Tiêu Vũ nhưng lại phát hiện Tiêu Vũ đã biến mất từ lúc nào không biết.
Vào lúc này, một thuộc hạ khác ghé vào bên tai Hoàng Nhạc nói: “Công chúa sai ta nói với ngươi rằng hãy để cho những người này tiến vào Ninh Nam.”
“Các ngươi đưa những người này đến Ninh Nam, vậy mời vào.” Hoàng Nhạc mở miệng nói.
“Chúng ta sẽ không đi vào đâu, để cho những phạm nhân này tự vào trong đi, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, chúng ta không bồi mạng mình theo chúng đâu!”
Lưu quản sự quỳ trên mặt đất: “Tiết gia, van xin ngài, xin hãy tha thứ cho chúng ta, những người trong lò nung của chúng ta đều vô tội. Nếu ngài tức giận thì muốn trách muốn phạt một mình quản sự ta là được rồi.”
“Không phải lúc trước các ngươi đoàn kết lại không chịu mở lò nung sao? Không phải rất kiên cường sao? Không phải muốn đòi tiền của bọn ta sao? Hôm nay phải cút đến Ninh Nam chịu chết cũng đáng đời!” Tiết Tam cười lạnh nói.
“Đi qua cho ta! Ai chậm một bước thì dao trắng ta nhuộm thành dao đỏ! “Tiết Tam uy hiếp.
Đám người Lưu quản sự hết cách, đành phải đi một bước dừng một bước, tâm tình nặng nề đi về phía rãnh trời. Thân là người Thương Ngô, ai mà không biết rãnh trời hung hiểm như thế nào?
Vào mười người, sáu bảy người chết đã là ít nhất rồi!
Ai biết Lưu quản sự vừa mới đi qua lập tức có hai người mặc đồ binh sĩ, dẫn ông ấy lên cáp treo, trượt theo tiếng dây xích sắt ầm ầm. Lưu quản sự được chuyển đến một nơi khác.
Bên kia cũng có tiếp ứng.
Toàn bộ quá trình, Lưu quản sự nhìn nước sông cuồn cuộn phía dưới, cả người đều run rẩy, nhưng chờ đến nơi...... Lập tức phát hiện, thứ này lại vững vàng như thế!
Căn bản không nguy hiểm như người ngoài miêu tả.
Thấy Lưu quản sự thuận lợi vượt qua, mọi người thấy an tâm một chút rồi lần lượt đi qua.
Sau khi tất cả mọi người đi qua, đập vào mắt đầu tiên là mảnh đất hoang vu kia, sau đó là từng trận gió nóng mang theo cát đá ập đến
Bọn họ vừa mới từ Thương Ngô tới, Thương Ngô tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng vẫn rất lạnh.
Hôm nay đột nhiên bị gió nóng thổi vào, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, có cảm giác muốn ngất xỉu.
Thấy những người này đều đi rồi, Tiết Tam lúc này mới yên tâm, xoay người rời đi.
Tiêu Vũ bí mật nhìn Tiết Tam từ một nơi gần đó, không có ý diệt trừ Tiết Tam. Chỉ vì một nhân vật bé nhỏ như vậy mà đánh rắn động cỏ thì không đáng.
Sau khi đám người Lưu quản sự bị ném vào vùng đất hoang vu, không ai quản nữa.
“Vị quan gia này, chúng ta bây giờ nên đi đâu?” Lưu quản sự dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn thủ vệ trông coi rãnh trời.
Thủ vệ kia liếc Lưu quản sự một cái, nói: “Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm giúp các ngươi an toàn tới đây thôi, về phần còn lại thì phải xem số mệnh của các ngươi thế nào.”
Nếu số mệnh tốt có thể làm cho Công chúa muốn đưa các ngươi đến căn cứ, vậy thì đương nhiên là con đường thuận lợi.
Nhưng nếu là số mệnh không tốt, lúc trước là người đại gian đại ác, đi đến Nguyệt Tuyền trấn thì cũng chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Nhưng những lời này thủ vệ không nói ra, bọn họ sẽ không tiết lộ chuyện về căn cứ ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận