Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 663: Trời Giáng Dị Tượng

.



Chương 663: Trời Giáng Dị Tượng
Tiêu Vũ nói: “Nào nào nào, chỗ ta có mì chua cay, chia cho ngươi một chén, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Ngụy Ngọc Lâm ngồi đối diện Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ mới nói: “Ta tới phân tích tình thế cho ngươi, quyền lực của Ngụy quốc các ngươi đều nằm ở chỗ phụ hoàng kia của ngươi.”
“Ngươi biết muốn lấy được giang sơn Ngụy quốc, phương pháp thuận tiện nhất là gì không?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “A Vũ, chung quy ông ấy cũng là phụ hoàng ta, ta không thể nào...”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta cũng đâu có kêu ngươi hành thích vua, ý của ta là, biện pháp nhanh nhất là nhận được sự yêu thích của phụ hoàng ngươi.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Ngụy Ngọc Lâm bất đắc dĩ nói: “Nếu phụ hoàng thích ta thì đã chẳng đưa ta tới Đại Ninh rồi, việc này tuyệt đối không thể.”
“Haiz, ngươi to gan chút đi, đừng có nói chắc chắn như vậy!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Nàng có biện pháp gì sao?” Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ nói như vậy lại hỏi.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Nghe nói phụ hoàng của ngươi vẫn rất sợ hoàng gia gia của ngươi.”
Ngụy Ngọc Lâm khẽ gật đầu: “Nếu hoàng gia gia không băng hà, chắc chắn phụ hoàng không dám đối xử với huynh muội bọn ta như vậy!”
Hai huynh muội này lúc trước rất được tiên hoàng coi trọng.
Cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi kia vốn là quốc bảo của Ngụy quốc, giống với kim đăng của Đại Ninh, chỉ có người kế thừa quốc gia mới xứng có được.
Vào lúc Ngụy Ngọc Lâm còn rất nhỏ, tiên hoàng đã đưa thứ này cho Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ hỏi: “Vậy ngươi có bức họa của hoàng gia gia ngươi không?”
“Có.” Ngụy Ngọc Lâm nói.
“Đưa hết mấy bức họa cho ta.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Nàng quyết định làm một vài việc.
Khiến người chết sống lại rất không có khả năng.
Nhưng ghép thành một cái video cũng không khó... Tất nhiên nàng không phải hacker gì cũng không phải họa sĩ gì, nhưng chỉ trách máy móc thông minh quá thông minh rồi, học một chút là biết làm sao photoshop người chết có hiệu ứng con mắt chuyển động.
Tuy rằng chỉ có bức họa.
Nhưng cũng đủ rồi.
Thử nghĩ xem, nếu như Ngụy Đế này nhìn thấy cha già trên bức họa đột nhiên cử động mắt, còn nói chuyện... chậc, không biết là kẻ địch sẽ có cảm tưởng thế nào.
Đã đến lúc để Ngụy Đế mở mang tầm mắt về vũ trụ rộng lớn bao la, cũng làm cho Ngụy Đế biết rõ sự tồn tại của tiên vực xa xôi!
Tiêu Vũ làm ra video ngắn, lắp đặt thiết bị trình chiếu, lại làm một cái thần tiên máy bay không người lái, chuẩn bị những đạo cụ này đều cần có thời gian.
Vì vậy Tiêu Vũ không nói thời gian cụ thể.
Sau khi nàng tiễn Ngụy Ngọc Lâm đi.
Tiêu Vũ lại rút đầu người, Phi Đầu Man không tiện dùng ở chỗ này, vậy thì làm thần tiên.
Chờ đến khi Tiêu Vũ chuẩn bị xong hết những thứ này.
Chính là lúc Tiêu Vũ muốn hành động.
Đó đã là chuyện của hai ngày sau rồi.
Cuối cùng Ngụy Đế cũng nhớ ra vẫn chưa thiết yến chiêu đãi sứ giả, vì vậy ông ấy lập tức tổ chức tiệc tối.
Tiệc tối sở dĩ được gọi là tiệc tối là vì được tổ chức sau khi bầu trời tối đen.
Tiêu Vũ ngoan ngoãn ngồi ở đó, vẻ mặt vô hại.
Hai tên Vương gia rắm tinh kia hôm nay cũng có mặt, nhưng ngày đó bị mất mặt, hai người cảm thấy đâu đâu cũng có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Vì vậy hôm nay bọn họ không có hứng thú tới tìm Tiêu Vũ gây chuyện.
Chỉ là... vẫn có người nhìn Tiêu Vũ rất không vừa mắt.
“Lúc trước Đại Ninh các ngươi cũng là thượng quốc thiên triều, không ngờ rằng hôm nay vậy mà suy tàn tới mức làm ra chuyện trả con tin cho bọn ta lại, lại đưa một Công chúa hòa thân tới!” Người nói chuyện là một võ tướng tên Lưu Cuồng.
Tiêu Vũ vẫn không lên tiếng.
Nhưng lúc này đột nhiên bên ngoài loạn cả lên.
“Bệ hạ! Bệ hạ!”
“Ồn ào cái gì, có chuyện gì từ từ nói.” Ngụy Đế rất không có kiên nhẫn.
“Đột nhiên bên ngoài có thêm một mặt trăng!” Lúc thái giám nói chuyện giọng nói cũng đang run rẩy, sắc hơn, nhỏ hơn.
Lúc mọi người ra ngoài.
Quả thật nhìn thấy có một mặt trăng.
Không.
Không phải mặt trăng, đó là một người, trên đầu của người đó mang theo vòng sáng!
Trên đầu ai có thể mang theo vòng sáng?
“Ta chính là Dạ Thần, Thiên Đế phái ta tuần tra đến tận đây, các ngươi không cần hốt hoảng.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không có chủ kiến chính xác.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nhìn thuộc hạ ẩn nấp trong triều của mình.
Người nọ lập tức nói tiếp: “Đây là thần tiên! Tiên nhân hiển linh rồi!”
Trong lúc nói chuyện đã có người quỳ xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận