Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 518: Tiểu Quốc

.



Chương 518: Tiểu Quốc
Sở Duyên gật đầu: “Mấy hôm nay cứ ở đây, ta muốn tìm Công chúa bẩm báo mà không có cơ hội vì Công chúa bận...”
“Công chúa điện hạ, người mau đuổi nàng ta đi đi! Nàng ta cứ ở đó khêu gợi câu dẫn người ta, khiến nhiều người không thể tập luyện tử tế được.” Sở Duyên rất bất mãn nói.
Trong mắt Sở Duyên, Tiêu Tiên Nhi chỉ là một tai họa!
Cảm giác giống như thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng Hậu đình hoa(*).
(*): Ca nữ không biết đến mối hận vong quốc, cách sông còn hát khúc “Hậu Đình Hoa”.
Tiêu Vũ gật đầu, dẫn Sở Duyên đến, cất giọng lạnh nhạt: “Tiêu Tiên Nhi, ngươi đừng gảy đàn tỳ bà ở đây nữa.”
Tiêu Tiên Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Hóa ra là Công chúa điện hạ, nhưng mà ta gảy đàn ở đây là vi phạm luật pháp sao?”
Tiêu Vũ cau mày nói: “Ta không muốn nói khó nghe, nhưng ngươi làm thế này là muốn làm gì? Khoe khoang sự lẳng lơ của mình hả?”
Không phải Tiêu Vũ khinh thường người gảy đàn tỳ bà, những người gảy đàn giỏi, có thể gảy ra khúc nhạc có cảm giác kỵ binh băng sông đi vào giấc mộng, nhưng vị trước mặt này, nhạc Tiêu Tiên Nhi gảy ra, chắc chắn là nhạc đồi trụy.
Đặc biệt là y phục mỏng manh, giống như người ở hoa lâu.
Tiêu Vũ vẫn ủng hộ việc tự do ăn mặc, nhưng Tiêu Tiên Nhi gảy đàn ở đây thì không hề có ý tốt!
Ai cho phép người như vậy làm trò tán tỉnh ở gần quân đội chứ?
Tiêu Tiên Nhi khó chịu nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, xung quanh ngươi toàn nam nhân như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Ghen tỵ với ta à?”
Tiêu Vũ nghe xong suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ghen tỵ với Tiêu Tiên Nhi?
Tiêu Tiên Nhi có gì để ghen tị chứ!
Sắc mặt Sở Duyên trở nên u ám: “Nếu ngươi còn nói bậy, có tin ta sẽ lấy mạng ngươi ngay bây giờ không!”
Nói rồi Sở Duyên rút hàn kiếm ra khỏi vỏ.
Tiêu Tiên Nhi khẽ rùng mình.
Tiêu Vũ rất muốn để Sở Duyên xử lý luôn Tiêu Tiên Nhi như thế, nhưng Tiêu Vũ biết, lý do như vậy thì không thuyết phục được, sẽ khiến Nam An Vương lạnh lòng.
Không chỉ Nam An Vương, còn có một số hậu duệ Tiêu thị bị lưu đày tới căn cứ gần đây.
Tiêu Vũ cho những người này ở chung một nơi.
Đây là những người khó nhất, không thể giết, không thể đánh.
Nếu tùy ý giết chết Tiêu Tiên Nhi, chắc chắn sẽ làm dấy lên những lời đồn đại.
Nhưng không xử lý cũng không được, Tiêu Tiên Nhi liên tục thách thức điểm mấu chốt của nàng!
Vì vậy Tiêu Vũ lạnh lùng nói: “Trong căn cứ này không có quy củ thì khó mà tồn tại. Người đâu, trước tiên bắt giữ Tiêu Tiên Nhi, ngày mai ta sẽ xử lý việc này trước mặt mọi người!”
Chạng vạng tối hôm đó, Tiêu Vũ tập hợp đám người Dung Phi, Lý Uyển để bàn việc này.
Ngoài các nương nương, còn có lớp lãnh đạo cốt cán của căn cứ, trừ những người được phái đi nơi khác thì tất cả đều có mặt tại đây.
Bùi Kiêm lớn tuổi nhất, trải đời lâu nhất, lên tiếng: “Công chúa, nếu là trên triều đình, kẻ dám cả gan chống đối Hoàng thượng như thế đã phải đáng tội chết. “
“Công chúa, căn cứ này tồn tại nhờ người xây dựng, hiện tại dù trên danh nghĩa người là chủ nhân của căn cứ, nhưng vẫn thiếu một điều.” Bùi Kiêm nói tiếp.
Tiêu Vũ hỏi: “Thiếu gì?”
“Hiện giờ căn cứ giống như một tiểu quốc, nhưng quốc gia không thể một ngày thiếu vương, vương không thể một ngày thiếu uy!”
“Căn cứ của chúng ta nên chọn một Hoàng đế mới!” Bùi Kiêm trầm giọng nói.
Sở Duyên nghe vậy lập tức nói: “Ta cảm thấy Công chúa rất phù hợp.”
Lý Uyển chứng kiến cảnh tượng này, nói: “A Vũ, không ai phù hợp hơn ngươi đâu.”
“Đúng vậy! Ta bầu cô cô một phiếu!” Tiêu Nguyên Cảnh lớn tiếng nói.
Một số người đi theo Tiêu Nguyên Cảnh, sau khi nghe vậy cũng tháo bỏ khúc mắc trong lòng.
Tiểu Hoàng tôn còn nhỏ tuổi, căn cứ này vốn do Công chúa một tay xây dựng, năng lực và nhân phẩm của Công chúa họ đều nhìn thấy, không thua gì nam nhi!
Hơn nữa việc này cũng là gánh vác trọng trách lúc lâm nguy, cũng không dễ dàng gì.
Vì vậy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ có phần lúng túng nói: “Thật ra ta không muốn làm Nữ hoàng gì cả, Nguyên Cảnh, hay là ngươi làm Hoàng đế đi? Cô cô ta... Ta sẽ buông rèm chấp chính?”
(*): Buông rèm chấp chính có nghĩa là nhà vua không trực tiếp điều hành mà giao quyền hành cho các quan để cai trị thay mình.
Lý Uyển buồn cười nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, ngươi thật sự nghĩ buông rèm chấp chính là cụm từ tốt sao?”
“Chúng ta sẽ công khai, chính đáng, danh chính ngôn thuận làm chủ nhân căn cứ này!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận