Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 416: Chuyện Gì Cũng Quản

.



Chương 416: Chuyện Gì Cũng Quản
Theo một tiếng Công chúa điện hạ của Liễu Sơn, người đang định chạy tới tiệm cơm ăn cơm đều ngừng chân nhìn qua, nhao nhao hành lễ.
Ở trong căn cứ, quả thật Tiêu Vũ chính là sự tồn tại như lãnh tụ tinh thần.
Nhưng một vị lãnh tụ tinh thần như vậy lại dùng hết sức lực của bản thân ngừng tiếng động không nên xuất hiện, sau đó nói: “Ta không phải Tiêu Vũ! Ta không phải Công chúa!”
Nói xong Tiêu Vũ nhấc chân bỏ chạy, có thể nói là lòng bàn chân nổi gió. Hay nói cách khác là... dưới váy nổi gió.
Chờ đến khi Tiêu Vũ trở lại phòng của mình mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng căn phòng nhỏ, không kiềm chế được mùi hương nhảy lên nhảy xuống, trong cả căn phòng lập tức có một mùi hương khó tả lượn lờ.
Lúc này người bên ngoài lại gõ cửa.
Tiêu Vũ nói: “Ta đã nghỉ ngơi rồi!”
Tạ Vân Thịnh gãi đầu: “Công chúa, người mới vào phòng mà, ta thấy cả rồi!”
“Người có mùi gì vậy? Có phải người ăn cái gì một mình rồi không?” Tạ Vân Thịnh truy hỏi.
Tuy rằng Tạ Vân Thịnh cung kính với Tiêu Vũ, nhưng vì hắn ta là một công tử ca được nuông chiều từ nhỏ nên lúc nói chuyện với nàng không kính cẩn như những người khác, trái lại thoải mái hơn rất nhiều.
Có đôi khi Tạ Vân Thịnh cũng sẽ nói giỡn với Tiêu Vũ một chút.
Tiêu Vũ nghe Tạ Vân Thịnh hỏi như vậy thì khóc không ra nước mắt.
Đầu của đứa nhỏ Tạ Vân Thịnh này bị hỏng rồi hả? Còn ăn mảnh nữa, đồ ăn gì có thể có mùi này chứ?
“Ngươi không đi theo Tôn Đại và Tôn Nhị đào giếng ngầm kênh ngầm cho tốt mà trở về làm gì?” Tiêu Vũ hỏi.
Tạ Vân Thịnh mặt không thay đổi trả lời một câu: “Không phải Công chúa kêu Sở Duyên đi theo Tôn Đại và Tôn Nhị sao?”
Tiêu Vũ gãi đầu một cái.
Hình như là vậy, nhiều việc quá nên trí nhớ của nàng không được tốt lắm, quên mất chuyện này!
Tạ Vân Thịnh cảm thấy mình vô cùng tổn thương.
Đừng nói chuyện Công chúa ăn mảnh này nữa, dù sao đó cũng là Công chúa. Vừa rồi hắn ta nói ăn mảnh chỉ là một câu nói đùa mà thôi, nhưng Công chúa lại nhớ nhầm mình và Sở Duyên, vậy thì quá đau lòng rồi!
Tiêu Vũ cảm giác được Tạ Vân Thịnh bên ngoài phòng tâm trạng suy sụp thì mở cửa ra.
Bủm bủm...
Tạ Vân Thịnh hơi sửng sốt, sau đó nói: “Công chúa, người thế này là...”
Tiêu Vũ tỏ vẻ thâm sâu khó lường đi tới.
Trong lòng nàng lẩm bẩm, ta không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Ta đang tu luyện.”
Vừa rồi Tạ Vân Thịnh không tới tiệm cơm ăn cơm nên không biết xảy ra chuyện gì, hắn ta nghe thấy lời này của nàng chẳng những không có ý cười nhạo mà trái lại càng cung kính hơn.
“Công chúa như vậy, e rằng sắp theo gió lên trời rồi nhỉ?” Tạ Vân Thịnh tiếp tục nói.
Tiêu Vũ cười ha ha, chỉ coi như mình không nghe thấy lời này mà hỏi: “Nói đi, ngươi tới tìm bổn Công chúa làm gì?”
Tạ Vân Thịnh đáp: “Chương Ngọc Bạch trả lời rồi, hắn ta nói Công chúa điện hạ có thể tới lấy cây giống bất kỳ lúc nào.”
Tiêu Vũ hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Tuy rằng Dự quận gần đây, nhưng đi đi về về một chuyến cũng phải mất mấy ngày mà đúng không?
Tạ Vân Thịnh nói: “Lúc trước Chương Thái thú cũng kêu người đưa một vài con bồ câu tới, bây giờ chúng ta dựa vào bồ câu để đưa thư.”
Lúc này Tiêu Vũ mới ý thức được triều đại này cũng có phương thức truyền tin thuộc về bọn họ.
Tiêu Vũ nói: “Làm rất tốt.”
Sau khi Tạ Vân Thịnh được thừa nhận thì rất vui mừng: “Vậy ta xin cáo từ trước, không ở đây quấy rầy Công chúa nữa.”
Tiêu Vũ trở về phòng, định vào trong không gian trốn một chút.
Không gian lớn, chẳng mấy chốc là có thể làm tan cái mùi này.
Tiêu Vũ tiến vào không gian, nằm trên giường.
Vào lúc này, nàng trở nên buồn ngủ.
Giấc ngủ này... đột nhiên trong lòng Tiêu Vũ có một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích. Tiêu Vũ như lại thấy được Thịnh Kinh thành lần nữa.
Chờ Tiêu Vũ tỉnh giấc…
Phải không vậy? Người lại xuất hiện ở Thịnh Kinh rồi.
Tiêu Vũ cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện có hai khả năng, để kích hoạt chức năng dịch chuyển của không gian, hoặc là ăn nấm trúng độc, hoặc là uống rượu say rượu.
Đương nhiên, còn có một khả năng có thể là mệt mỏi mơ hồ.
Tổng kết lại, vẫn là trong lúc mơ màng mới có thể bắt được cảm giác huyền diệu này. Hơn nữa chức năng này còn lúc linh lúc không linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận