Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 705: Đa Tạ Nhưng Ta Không Muốn Thành Thân

.



Chương 705: Đa Tạ Nhưng Ta Không Muốn Thành Thân
Chỉ trong vài ngày mấy vị Hoàng tử đã đến Ngụy đô.
Hiếm khi có ngày bọn họ đoàn kết vào cung như ngày này, lần này thiếu chút nữa họ không giữ được mạng nhỏ, tranh chấp nội bộ có thể tạm thời gác sang một bên, trước tiên phải giải quyết được Doãn Vương đã.
Ai ngờ bọn họ vừa vào cung đã nhận được tin Thái thú Hoài An quận sợ tội nên tự sát.
Vừa nghĩ là biết có người đã không ngừng thúc ngựa mang tin tức đến Ngụy đô.
Sắc mặt Võ Vương xanh xám: “Cái gì mà sợ tội tự sát? Ta thấy giết người diệt khẩu thì đúng hơn!”
“Phụ hoàng, Doãn hoàng thúc nhất định không có ý tốt, ngài nhất định phải điều tra rõ việc này.” Võ Vương không biết cách nói chuyện uyển chuyển, vừa mở miệng đã nói thẳng.
Sắc mặt Ngụy Đế không vui: “Đừng có ăn nói linh tinh, lúc trước hoàng thúc các ngươi đã hao tổn tâm huyết nâng đỡ giúp ta lên hoàng vị, nếu hắn muốn soán vị thì tại sao lúc trước lại nâng đỡ ta? Không phải tự hắn lên làm Hoàng đế là được rồi sao?”
Xương Vương thấy Ngụy Đế nói vậy cũng không dám phát biểu gì, hắn ta không thể làm gì khác ngoài nói: “Đại ca, trước tiên ngươi đừng xúc động.”
Võ Vương trợn to mắt nhìn Xương Vương: “Nhị đệ, không phải chứ?”
Không phải chứ? Vừa mới nói xong sẽ là đồng minh mà chỉ trong nháy mắt Xương Vương đã lật mặt rồi? Võ Vương cảm thấy mình đã bị lừa gạt một cách trắng trợn.
Ngụy Ngọc Lâm chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần cả gan khẩn cầu ngài giao chuyện này cho nhi thần điều tra.”
Ánh mắt Ngụy Đế nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Nếu như là lúc trước Ngụy Đế chắc chắn sẽ không tin Ngụy Ngọc Lâm.
Nhưng… sau khi thấy chuyện về tiên hoàng, lại thêm Võ Vương vẫn luôn cố kể chuyện xảy ra ở sơn trại cho Ngụy Đế nghe, lúc này Ngụy Đế mới ý thức được bản thân đã xem nhẹ nhi tử này quá lâu.
Hắn ưu tú hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ấy.
Ngụy Đế nói: “Được, chuyện này giao cho ngươi.”
“Các ngươi nói… là Tiêu Công chúa cứu được các ngươi? Thật sự sao?” Ngụy Đế hỏi.
Võ Vương lập tức nói: “Chuyện này còn có thể giả được sao?”
Nói rồi Võ Vương nhìn đám người kia: “Các ngươi nói một câu đi, mạng của các ngươi được cứu thế nào? Đừng có làm như không có lương tâm như thế!”
Lúc này Xương Vương mới lên tiếng: “Đúng là may có Tiêu Công chúa.”
Mọi người cũng gật đầu.
Bấy giờ Ngụy Đế mới nói: “Không ngờ Tiêu Công chúa nhìn thì yếu đuối nhưng lại là người bản lĩnh như vậy.”
“Thôi được, đã vậy thì… Ngọc Lâm, ngươi dự định thành hôn với Tiêu Công chúa vào khi nào?” Ngụy Đế hỏi.
Lúc trước Ngụy Đế không xem trọng Công chúa của Đại Ninh, nhi tử của ông ấy cũng không cần làm con tin nữa, cũng không cần thiết phải cưới Công chúa ngoại bang.
Nhưng hiện tại Tiêu Vũ có ân với hoàng tộc bọn họ.
Nếu không báo ân… thì cũng không xong.
Nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải bọn họ sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo sao?
Vấn đề là, báo ân như thế nào?
Ngụy Đế nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một câu, đại ân không cảm tạ được bằng lời, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp…
Ông ấy đương nhiên không thể đặt Tiêu Công chúa vào hậu cung của mình được, nhưng… Ngọc Lâm vốn có hôn ước với Tiêu Công chúa, Tiêu Công chúa theo đuổi Ngọc Lâm đến Ngụy đô chắc cũng là vì chuyện này.
Ngụy Đế nghĩ vậy thì cảm thấy không bằng hoàn thành tâm nguyện cho họ!
Xem như báo đáp Tiêu Vũ.
Ngụy Ngọc Lâm suy nghĩ về câu hỏi của Ngụy Đế.
Hắn tính lúc nào thành thân? Bây giờ hắn muốn luôn, nhưng hắn nghĩ, có thể sao?
Thấy Ngụy Ngọc Lâm không nói lời nào, Ngụy Đế lên tiếng: “Hay là để ta định ra hôn kì?”
Ngụy Ngọc Lâm nghe xong lập tức nói: “Phụ hoàng, tuyệt đối không thể.”
Mấy người Võ Vương kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Sắc mặt Ngụy Đế cũng trầm xuống: “Làm sao? Ngươi có ý kiến?”
“Nhi thần… Nhi thần bây giờ còn chưa có thành tựu gì nhất định.” Ngụy Ngọc Lâm quyết định nhận lỗi lầm về phía mình.
Nếu đính hôn như thế này, Công chúa biết sẽ tức giận.
Dựa vào tính cách của Công chúa… đương nhiên sẽ không có chuyện nàng gả cho hắn trong tình trạng này.
Hắn cũng không thể nói là Tiêu Vũ không muốn gả, nếu nói như vậy có khả năng phụ hoàng sẽ gây khó dễ cho Tiêu Vũ…
Nói tóm lại, Ngụy Ngọc Lâm đem cái nồi không muốn lấy Tiêu Vũ đội thật vững lên đầu mình.
Võ Vương không nhịn được mà nói: “Tứ đệ, ngươi như vậy là không được, Tiêu Công chúa đã nói vì ngươi nên nàng mới cứu chúng ta, sao ngươi có thể qua cầu rút ván như vậy chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm có uất ức nhưng lại không thể nói được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận