Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 668: Mập Mờ

.



Chương 668: Mập Mờ
“Là thuốc nhuộm lấy ra từ trong một loại thực vật, còn dùng rất tốt đấy...” Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói.
Tiêu Vũ cũng luôn tò mò làm sao Quỷ Mặt Đen biến thành màu đen được.
Nàng nghe thấy thế thì lại hỏi: “Là thực vật gì? Có thể tìm hạt giống cho ta được không? Hoặc là cây giống cũng được!”
“Nó gọi là cỏ ô thủ. Nếu Công chúa muốn, lần sau ta gặp lại Công chúa sẽ mang đến.” Quỷ Mặt Đen lập tức nói.
Ánh mắt Tiêu Vũ nóng rực.
Mặt mà còn có thể nhuộm thành đen bóng.
Nếu dùng lên tóc thì chẳng phải là một loại thuốc nhuộm tóc thiên nhiên hay sao!
Đợi mình nghiên cứu ra loại thuốc nhuộm tóc này thì đây chính là một việc làm ăn lớn!
Người ở thời đại này vất vả quá độ, rất nhiều người mới hơn bốn mươi tuổi đã có tóc bạc, lúc nam tử nhìn thấy tóc mình mình sẽ cảm thấy mình đang từ từ già đi, tâm trạng không tốt. Về phần nữ tử thì sao? Lại càng cảm thấy mình tuổi già sắc suy, hoảng loạn bất an.
Nếu có biện pháp gì có thể giúp bọn họ có được một mái tóc xanh bồng bềnh, có lẽ những người bạc trắng cả đầu sẽ không từ chối!
Về phần vấn đề sản lượng thì sao?
Không sao, nàng vẫn còn không gian mà.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Vũ nổi lên ý tưởng làm ăn ở Đại Ninh hoặc Ngụy quốc.
Thước Nhi nhìn Quỷ Mặt Đen, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Lúc trước tên Quỷ Mặt Đen này đen xấu thì đen xấu, nàng ấy trái lại cảm thấy cực kỳ thân thiết. Nhưng nhìn vị công tử tuấn tú trước mắt, trái lại khiến nàng ấy không dám nói thêm lời nào.
Tiêu Vũ nhận ra sự cô đơn của Thước Nhi.
Vì vậy nàng tạo cơ hội cho Thước Nhi: “Thước Nhi, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi, ngồi bên cạnh Quỷ Mặt Đen là được rồi.”
Thước Nhi được ra lệnh cũng không từ chối, nhưng nàng ấy vẫn có chút không được tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Quỷ Mặt Đen.
“Đã lâu không gặp.” Quỷ Mặt Đen cười nhìn Thước Nhi.
Thước Nhi lườm Quỷ Mặt Đen: “Ai muốn gặp ngươi chứ! Ngươi nói đi là đi, cũng không để lại lời nhắn gì! Ta thấy ngươi vốn dĩ không đặt Công chúa vào mắt!”
Quỷ Mặt Đen lập tức nói: “Thước Nhi, ngươi đổ oan cho ta rồi, ta người ở Ngụy quốc nhưng lòng ở Đại Ninh, ta không có lúc nào không nhớ đến Công chúa!”
Nói đến đây, Quỷ Mặt Đen nhìn về phía Thước Nhi, ý cười trong mắt càng đậm: “Đương nhiên, cũng rất nhớ ngươi.”
Thước Nhi cười lạnh một tiếng: “Ai cần ngươi nhớ, chồn nhớ đến gà, không có ý tốt.”
“Thẩm Thống lĩnh, ngươi theo ta ra ngoài một chút đi. Về phần Dương Trung, ngươi ăn no xong thì lại đi.”
Tiêu Vũ nói xong thì đứng dậy ra ngoài.
Mùi hôi chua ngươi tới ta đi mờ ám trên người hai người kia đã hun tới chỗ nàng rồi. Nàng quyết định mãi mãi là người già cô độc, quyết định tạm thời tránh đi một chút.
Tiêu Vũ đi tới một hồ sen, đứng dưới ánh trăng nhìn lá sen san sát phủ lên nhau trong hồ sen.
Thẩm Hàn Thu đứng ở một nơi không xa không gần nhìn Tiêu Vũ.
Ánh trăng vương lên người của nữ tử trước mắt cứ như khoác thêm một tấm lụa mỏng làm từ ánh trăng lên người nữ tử này.
Thẩm Hàn Thu nhìn đến có chút thất thần.
Tiêu Vũ không biết chừng nào thì Quỷ Mặt Đen đi.
Bởi vì Tiêu Vũ nhìn trong bóng đêm một chút đã muốn “đi nhà xí” rồi.
Làm một bậc thầy quản lý thời gian, Tiêu Vũ vốn dĩ không muốn lãng phí thời gian của mình.
Nhân cơ hội này.
Tiêu Vũ đến hoàng cung.
Nàng định vị một chỗ cao trong hoàng cung trước, quan sát xem xa giá của Ngụy Đế ở chỗ nào, sau đó lập tức tập trung vào Ngụy Đế.
Ngụy Đế đang ở trong từ đường của Ngụy quốc.
Tiêu Vũ suy nghĩ một cái, dịch chuyển qua.
Tiêu Vũ chạy thử dụng cụ trình chiếu của mình, sau đó chọn một nơi bí ẩn trong từ đường, xuất hiện.
Nàng mở dụng cụ trình chiếu.
Ánh sáng từ dụng cụ trình chiếu chiếu thẳng lên một bức tường trong từ đường.
Lúc này dáng vẻ của tiên hoàng đã xuất hiện trên tường.
“Trường Thịnh, còn không quỳ xuống thỉnh tội!” Giọng nói của tiên hoàng truyền đến.
Ngụy Đế đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho khiếp sợ, ông ấy bịch một tiếng lập tức quỳ xuống đất.
Nếu như chỉ là gặp phải một số cảnh tượng kinh dị, chưa chắc Ngụy Đế sẽ sợ, nhưng trước mắt chính là phụ hoàng của ông ấy.
Không phải ông ấy sợ quỷ hay sợ người chết, mà đơn thuần là vì sợ tiên hoàng. Nếu tổ phụ của Ngụy Ngọc Lâm không chết thì Ngụy Đế cũng sợ y như vậy.
Tiên hoàng tiếp tục nói: “Ta gửi gắm cả giang sơn và Ngọc Lâm cho ngươi, đó là và ta biết Ngọc Lâm mới là người được trời chọn, mới có thể bảo vệ Ngụy quốc của ta bình an.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận