Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 770: Bị Cóc Làm Mất Mặt

.



Chương 770: Bị Cóc Làm Mất Mặt
Tiêu Vũ khó chịu gãi tai, sau đó nàng muốn nhắc khéo Ngụy Ngọc Lâm một chút về chuyện cô độc của mình.
Nghĩ thế Tiêu Vũ nói luôn: “Con cóc cô độc của ta đâu?”
Cô độc. Cô độc đấy.
Nàng mong Ngụy Ngọc Lâm có thể nhớ kỹ điều này.
Ai ngờ, Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy Tiêu Vũ nói như vậy, lập tức nở nụ cười, ngay sau đó hắn lấy giấy bút ra, viết một câu rồi đưa qua.
Thiết Sơn đang chờ sẵn ở bên kia.
Vừa nhận được lệnh của điện hạ nhà mình.
Thiết Sơn lập tức mang một chậu nước đến, bỏ một vài thứ vào bên trong, sau đó đặt cả chậu nước này vào trong chiếc túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Lúc Ngụy Ngọc Lâm bưng ra một chậu cóc nhỏ.
Tiêu Vũ thấy toàn thân bất ổn.
Ai có thể đến nói cho nàng biết, mấy chục con cóc này đến từ đâu không?
Ngụy Ngọc Lâm chỉ vào con cóc lớn nhất trong đó, giải thích: “Đây là con cóc Công chúa đưa cho bọn ta.”
“Thế nhưng... nó đã tìm được người bầu bạn với mình.”
“Sau đó...”
Sau đó thế nào Ngụy Ngọc Lâm không cần phải nói nữa.
Tiêu Vũ đã biết, thế nào gọi là con cháu đời đời kiếp kiếp, kéo dài vô cùng vô tận.
Tiêu Vũ nhìn cả một chậu cóc cô độc, con cháu đã thành cả một đàn, thế này còn cô độc cái gì nữa?
Mặt Tiêu Vũ tối sầm lại.
Ngụy Ngọc Lâm lại đưa đám cóc cô độc trở lại.
“Thiết Sơn vẫn nuôi nấng chúng nó, nuôi mãi cũng có tình cảm, vốn ta cũng không định nói với nàng nhưng hôm nay nàng lại hỏi đến...” Ngụy Ngọc Lâm mỉm cười nói.
Tiêu Vũ có cảm giác mặt mình vừa bị một con cóc vả cho đau đớn.
Tiêu Vũ thở phì phò nhét hai quả vải vào miệng mình.
Thấy trên đĩa đã hết vải.
Ngụy Ngọc Lâm kiên nhẫn bóc thêm.
Tiêu Vũ thoáng nhìn Ngụy Ngọc Lâm một chút: “Thái tử điện hạ, chuyện như vậy ta không dám làm phiền ngươi.”
Bây giờ Ngụy Ngọc Lâm đã là Thái tử, không còn là tùy tùng của nàng nữa, đương nhiên Tiêu Vũ không tiện sai khiến Ngụy Ngọc Lâm. Hơn nữa quan hệ của hai người cũng không tốt đến mức ấy.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, vẻ mặt của hắn có chút đau khổ và bối rối.
Hắn không biết bản thân nên làm thế nào mới có thể khiến Tiêu Vũ hài lòng.
Tiêu Vũ nói: “Phải rồi, lần này ta để Vũ Nhu Công chúa ở lại Thịnh Kinh, ngươi cứ yên tâm, Thịnh Kinh rất an toàn, nàng ấy sẽ không sao đâu.”
Tiêu Vũ cũng muốn dẫn Vũ Nhu Công chúa theo.
Nhưng sau khi Vũ Nhu đến Thịnh Kinh rồi, lập tức bận tìm hiểu về phong tục tập quán của Thịnh Kinh, nàng ấy cũng không thiết tha gì với việc đi Tây Cương nữa.
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu nói: “Được.”
“A Vũ.” Ngụy Ngọc Lâm gọi Tiêu Vũ một tiếng.
Không gian bên trong xe ngựa không lớn, năm giác quan của Tiêu Vũ nhạy cảm, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được nhịp tim càng lúc càng nhanh của Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi... muốn nói cái gì?”
Ngụy Ngọc Lâm thấp giọng nở nụ cười: “Ta chỉ cảm thấy tên của nàng rất hay, người cũng như tên.”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Tên hay lắm sao?”
Gần đây nàng và Võ Vương kia trùng tên.
Tên của cả hai có phát âm giống nhau.
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu nói: “Tên hay, người cũng đẹp.”
Tiêu Vũ thoáng Ngụy Ngọc Lâm một chút: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi có thể bình thường một chút có được không? Ngươi nói chuyện thế này khiến ta cảm thấy không quen.”
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ không hề xấu hổ như trên sách viết, hắn cảm thấy hơi nghi ngờ.
Được người khác ca ngợi quả thật không tệ.
Nhưng mà Tiêu Vũ... Kiếp trước tất cả những người quen biết nàng đều gọi nàng là Tiêu ca! Có thể thấy nàng là kiểu thẳng nữ sắt thép đến mức nào.
Ngoại hình của Tiêu Vũ thật sự rất ưa nhìn.
Dáng vẻ xinh đẹp, lại mang theo chút cảm giác vượt xa trần thế, nụ cười giống như thần nữ trên bầu trời, toát lên vẻ thần thánh.
Nhưng mà... Nàng vẫn không quen được người khác khen xinh đẹp.
Nếu là kiếp trước, có lẽ Tiêu Vũ sẽ được mệnh danh là: “Công chúa không biết bản thân xinh đẹp.”
Ngụy Ngọc Lâm cũng không biết phải lấy lòng Tiêu Vũ như thế nào, Thiết Sơn thông minh lập tức chạy đi tìm một số thoại bản mang đến cho Ngụy Ngọc Lâm.
Ban đầu Ngụy Ngọc Lâm từ chối, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy thoại bản, muốn lấy kinh nghiệm từ đó.
Trong đó nói nữ tử thích được khen ngợi.
Hắn lập tức khen Tiêu Vũ.
Tuy rằng học được từ sách vở, nhưng lời khen của Ngụy Ngọc Lâm là thật lòng.
Bắt gặp ánh mắt đầy khó hiểu của Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ khẽ ho một tiếng: “Này... Ngươi muốn ăn sầu riêng không?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu.
Tiêu Vũ chủ yếu là muốn đổi chủ đề, vừa rồi nàng ngẫm lại, người ta khen nàng, nàng chẳng những không cảm kích, còn thốt ra những lời khiến người ta đau lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận